Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 855. Nhân Quả Báo Ứng (1)

Chương 855. Nhân Quả Báo Ứng (1)
Editor: Kingofbattle.
Nhưng Sở Huyền lại thở dài một hơi, cho dù Ngục Đạo Cổ Thần có chạy đến, cũng cần hơn 20 năm, vẫn còn thời gian hoà hoãn.
Nếu như kế hoạch của hắn thuận lợi, mặc dù bản thân chưa đột phá khai đạo 1000 vạn dặm, nhưng cũng đủ để Thiên Đạo chiếm trọn Đại Đạo Cửu Vực, sau đó thay thế Đại Đạo.
Kể từ đó, dù có bại lộ, thì người khác cũng không thể làm gì được mình.
Huống chi, kỳ hạn 80 năm đã sắp đến, cùng với kỳ hạn 90 năm tiếp theo.
Quan trọng nhất chính là kỳ hạn thưởng 100 năm.
Sở Huyền cảm thấy nếu dư giả thời gian, thì bản thân hắn sẽ đủ không gian phát triển.
Phần thưởng kỳ hạn 100 năm, tất nhiên vượt quá sức tưởng tượng.
"Trấn áp ta vào vực sâu Hỗn Độn? Chuyện cười, hắn không xứng! "
Sở Huyền nói ra một câu đầy vẻ chế nhạo.
Hắn cười nói: "Thái, có phải ngươi đã hiểu lầm, ta không phải là Sở! "
"Ngươi là người nào? Dám cả gan giả mạo Sở để trêu đùa ta?"
Thái hơi trầm mặc thoáng chốc, tựa hồ đang phán đoán lời nói của Sở Huyền là thật hay giả.
Cũng có thể là thông qua một vài thủ đoạn đặc thù, thử liên hệ với Sở để xác nhận thật giả.
Tiếp theo chính là nổi trận lôi đình.
"Tức giận làm cái gì, từ đầu đến cuối, ta cũng không có nói mình là Sở, là tự ngươi tự hiểu lầm đấy. "
"Ngươi......"
Lúc này Thái mới khẽ giật mình, nhớ lại mấy lần nói chuyện với nhau, đúng là đối phương không có thừa nhận mình là Sở, hơn nữa đều trốn tránh đáp án.
Chỉ là ăn nói hàm hồ, kỳ thật chính là cố ý lừa gạt mình.
Thái tức giận quát to: "Thế thì ngươi là vị nào? Cực? "
"Cực, đã chết rồi, ngươi không thể là Cực. Trong mười vị nhân tổ, bốn người Sở, Hạ, Cực, Hồng đều biết ta, còn lại đều không biết gì. "
Dường như Thái nhớ đến cái gì.
Đột nhiên khiếp sợ nói ra: "Là ngươi? Ngươi thật sự chưa chết? "
Hai mắt Sở Huyền trắng dã, cái tên Thái này, đúng là thứ gì cũng đoán được.
Không cần hỏi, cũng biết hắn nghĩ tới ai, chắc hẳn là vị nhân tộc đầu tiên sáng tạo ra công pháp kia.
Vị kia tên gì, Sở Huyền còn không biết.
"Thái, chớ ăn ốc đoán mò nữa..., ta không phải người mà ngươi suy đoán, về phần ta là ai, cũng không quan trọng. "
Thái trầm mặc, im lặng thật lâu.
Tựa hồ không quá tin tưởng Sở Huyền, chỉ sợ trong lòng hắn vẫn suy đoán Sở Huyền là vị kia.
"Thái, hỏi ngươi một vấn đề, vị kia trong miệng ngươi tên là gì? "
Sở Huyền mở miệng hỏi.
"Hả, làm sao ta biết được, tên hắn chính là cấm kỵ, ngoại trừ rất ít người biết được, ta cũng không biết. "
Giọng nói Thái trở nên nặng nề: "Thật sự là ngươi không phải người kia? " "Không phải! "
Sở Huyền trả lời rất dứt khoát.
Tên vị kia là cấm kỵ?
Có chút thú vị.
Không biết là Sở có biết được tên của vị không?
"Từ lúc nào nhân tộc xuất hiện người như ngươi? "
"Hoặc là nói, căn bản ngươi không phải là nhân tộc? "
"Ngươi có mục đích gì? "
Giọng nói của Thái trở nên lạnh lùng.
"Tìm ngươi tâm sự..., về phần ta là ai, kỳ thật cũng không quan trọng. "
Sở Huyền cười nói.
"Thái, thương thế của ngươi cũng không nhẹ..., có cần ta tặng ngươi chút bảo vật chữa thương? "
"Các hạ ngay cả tên tuổi cũng không nguyện báo ra, ta nào dám thu bảo vật của ngươi...? "
Thái cười nhẹ một tiếng, giọng nói không hề che dấu địch ý.
Tựa hồ đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đối phương thật sự muốn tìm hắn gây chuyện, tại sao cứ lải nhải suốt ngày?
"Tên gọi sao.... "
Bộ dạng của Sở Huyền như nhớ lại chuyện quá khứ, giọng nói có chút tang thương: "Từng có người gọi ta là Vạn Cổ Bất Diệt Vĩnh Hằng Bất Hủ Tuấn Dật Vô Song Đại Uy Đại Đức Vô Thượng Chí Thánh, ngươi có thể gọi ta là Đại Uy Đại Đức Chí Thánh. "
Thái muốn choáng váng.
Im lặng thật lâu.
Trong Hỗn Độn có người nào như vậy không?
Đương nhiên, ở trong Hỗn Độn có vô số cường giả, cho dù Thái sống không biết bao nhiêu vạn năm, cũng không có khả năng biết được tất cả.
Có lẽ là một vị tồn tại cổ xưa chăng?
Cổ Thần Hỗn Độn?
Cũng không hợp lý, nếu là Cổ Thần Hỗn Độn, há có thể không biết vị nào lòng dạ hẹp hòi?
"Ngươi nói muốn tặng cho ta bảo vật chữa thương? "
Kết giao một vị chí cường giả, tuyệt đối là một chuyện tốt.
Thái không hề nghi ngờ Sở Huyền cố ý lừa gạt hắn.
"Thái, chẳng lẽ ngươi không muốn? "
"Bây giờ ta muốn. "
Chỉ có kẻ đần độn mới không muốn.
"Được thôi, qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ đưa tới cho ngươi. "
Tiếp theo, Sở Huyền lại hàn huyên với Thái một chút về chuyện Ngục Đạo Cổ Thần.
Sau khi xác định khả năng rất cao là Ngục Đạo Cổ Thần không thể nào chạy đến, cũng sẽ không tận lực vì một chút chuyện nhỏ, mà chạy một quãng đường dài để giết hắn.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian ngắn, nguy hiểm sẽ không đến.
Về phần đồng ý cho Thái bảo vật, đương nhiên là phải đợi thời cơ thích hợp.
Cầm bảo vật của mình, không giúp mình một tay đánh lạc hướng đối phương là không được.
Bảo vật của mình cũng không phải dễ cầm đến tay như vậy.
Chấm dứt trò chuyện cùng Thái.
Sở Huyền nhìn về phía báo ứng châu.
Điểm sáng của Thái là màu trắng, chỉ có thể xem là quan hệ bình thường.
Không có ngầm khó chịu với mình, ngược lại Sở Huyền gia tăng thêm hảo cảm đối với Thái.
Điểm sáng của Ngục Đạo Cổ Thần đã trở thành màu đỏ, chính là loại đỏ thẫm.
Từ lúc hắn thu được báo ứng châu, cũng chưa thử qua lần nào.
Nếu như nhất định trở thành cừu địch, vậy thì thử trên người Ngục Đạo Cổ Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận