Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 1152. Vô Số Thiên Kiêu Rung Động (1)

Chương 1152. Vô Số Thiên Kiêu Rung Động (1)
Editor: Kingofbattle.
Sát ý trong mắt Ly Thiên Long bùng nổ, ầm ầm một tiếng, khí thế toàn thân liền bộc phát.
Một đầu long ảnh đỏ thẫm, lượn vòng quanh người hắn.
Phát ra tiếng gầm dữ dội, uy áp cuồn cuộn.
"Ngươi chỉ là một tiện chủng bên ngoài, có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt ta! "
Đám người vây xem đều trố mắt nhìn nhau, đây là ân oán bên trong Ly gia?
Ly Thiên Long không hổ danh là tuyệt thế thiên kiêu, long ảnh màu đỏ thẫm kia cực kỳ mạnh mẽ.
Thậm chí lờ mờ có vài phần long uy.
Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ, thế giới Thiên Dương có Chân Long vô cùng cường đại, chiếm giữ một vực lớn.
Chính là tồn tại Vô Thượng....
Trong đám người vây xem, cũng có thiên kiêu có tu vi Đạo cảnh, đây là do trưởng bối trong nhà mang đến để học hỏi kinh nghiệm, thậm chí không thiếu người muốn tìm cơ hội, đọ sức cùng Ly Thiên Long.
Hôm nay vừa nhìn khí thế của Ly Thiên Long.
Tất cả đám thiên kiêu này đều hoảng sợ tái mặt, chênh lệch giữa hai bên quá xa.
Trên mặt Tề Nhạc lộ vẻ thờ ơ, long ảnh đỏ thẫm này nhìn thì có vẻ rất mạnh, uy áp cuồn cuộn, nhưng mà nếu so sánh với Chân Long chân chính, căn bản là không đáng nhắc tới.
Bên trong Huyền Môn, có thần long chân chính.
"Chỉ có thế này thôi ư? "
Tề Nhạc mỉa mai cười cười, nói: "Ngươi ra tay đi, nếu để ta ra tay, ngươi sẽ không còn cơ hội! "
"Cuồng vọng! "
Ly Thiên Long nổi giận gầm to một tiếng, long ảnh đỏ thẫm rít gào, một cây trường thương xuất hiện trong tay, liền đánh tới.
Tự nhiên hắn sẽ không khinh thường Tề Nhạc.
Vừa ra tay, chính là sử dụng toàn lực.
Oanh!
Tề Nhạc không thèm nhúc nhích, khi trường thương cách người hắn ba thước, thì không cách nào tiến tới nữa.
"Phế vật chính là phế vật! "
Tề Nhạc cười mỉa mai.
Đưa tay chộp tới, trực tiếp chộp lấy đầu của Ly Thiên Long.
Bắt hắn tới trước mặt.
BA~ BA~!
Hai tay hắn vỗ đen đét, đánh cho hai gò má Ly Thiên Long sưng đỏ như đầu heo.
"Cái gọi là thiên kiêu, chỉ là phế vật mà thôi, ngươi dựa vào những thứ này mà kiêu ngạo, bất quá ở trước mặt ta, lại chẳng đáng một xu ? "
"Chênh lệch giữa ta và ngươi, giống như đom đóm so với mặt trăng! "
Toàn trường im thin thít.
Người đứng xem đều trố mắt há mồm.
Mấy người Lưu Quang Thanh, lúc này trên mặt cũng lộ vẻ ngây ngốc.
Ly Thiên Long nhìn có vẻ rất mạnh, vô cùng uy mãnh, vậy mà giống như đứa bé, bị người chộp tới nắm đầu?
Một chút sức phản kháng cũng không có?
Đệ tử Huyền Môn, không ngờ đã yêu nghiệt đến mức độ này?
Bên trên toà lầu các.
Một đám người Ly gia, đều ngớ ra.
Bọn hắn vốn tưởng rằng, sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt.
Kết quả, vậy mà Ly Thiên Long không có lực phản kháng, bị Tề Nhạc xách đến trước mặt, tùy tiện sỉ nhục.
Ly Vô Phong nắm chặt tay vịn, xiết chặt đến mức nát vụn.
Ly đại phu nhân đứng bật dậy, sắc mặt tái như tàu lá chuối, nổi giận quát lớn: "Tiểu tạp chủng, mau thả Long nhi ra ngay! "
Thân hình nàng khẽ động, trực tiếp lao đến.
Nhìn thấy Ly Thiên Long bị khi nhục như thế, nàng gần như mất trí.
Một đạo kiếm quang, tựa hồ xuất hiện từ hư không, trực tiếp ngăn cản trước mặt Ly đại phu nhân.
Một bóng người xinh đẹp hiện ra.
"Ngươi muốn vi phạm quy củ tranh chấp giữa thiên kiêu? "
Y Linh Linh lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Sắc mặt Ly đại phu nhân biến đổi liên tục, nhưng là không cách nào vượt ra khỏi Y Linh Linh, cắn răng nói: "Ly Thiên Long đã thất bại, trận chiến này nên chấm dứt! "
"Ngươi nói cũng không tính, Ly Thiên Long còn chưa nhận thua! "
Y Linh Linh lạnh lùng thốt.
Ly đại phu nhân quay đầu lại nhìn về phía toà lầu các, hô lớn : "Đại tộc lão, ngươi nhanh cứu cứu Long nhi...! "
Sắc mặt đại tộc lão lộ vẻ rầu rĩ, giữa Tề Nhạc cùng Ly Đại phu nhân có thù hận.
Giúp đỡ Ly đại phu nhân sẽ khiến Tề Nhạc không vui.
Không giúp thì sao, Ly Thiên Long cũng là tuyệt thế yêu nghiệt, nếu để hắn chết đi, cũng quá đáng tiếc....
Chẳng qua là, Tề Nhạc càng yêu nghiệt hơn....
Hơn nữa, còn là đệ tử Huyền Môn.
Đại tộc lão không muốn làm chuyện đắc tội người khác, mà chỉ nhìn về phía Ly Vô Phong, nói: "Vô Phong..., đều là cốt nhục của ngươi, tự ngươi xử lý đi! "
Thái độ của đại tộc lão, khiến cho Ly đại phu nhân càng thêm nặng nề.
Tề Nhạc nhìn về phía Ly đại phu nhân, cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết tên phế vật này ! "
Răng rắc!
Bàn tay hắn xoắn nhẹ, lập tức bẻ gảy một cánh tay của Ly Thiên Long.
Sắc mặt Ly Thiên Long lộ vẻ dữ tợn, hai mắt như muốn bắn ra lửa, nhưng mà thuỷ chung không thể nói ra lời.
Trong lòng của hắn như chìm xuống đáy cốc.
"Phế vật phải có bộ dạng giống phế vật, còn dám gọi là tuyệt thế thiên kiêu gì đó ? Ngươi xứng sao? "
Răng rắc!
Lại bẻ gãy thêm cánh tay còn lại.
"Tiểu tạp chủng, mau dừng tay cho ta, nếu không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! "
Sắc mặt Ly đại phu nhân lộ vẻ dữ tợn, quát to.
Roẹt !
Một đạo kiếm quang mạnh mẽ lướt tới.
Thần sắc Ly đại phu nhân đại biến, điên cuồng lui về phía sau, nhưng mà tốc độ của nàng không thể nhanh bằng đạo kiếm quang kia.
Bên trên toà lầu các, Ly Vô Phong đưa tay chộp tới, trực tiếp bóp nát kiếm quang.
Sắc mặt Y Linh Linh lộ vẻ thờ ơ, đưa mắt nhìn xuống Ly đại phu nhân, lại liếc qua Ly Vô Phong, lạnh lùng nói: "Dám uy hiếp đệ tử Huyền Môn? Ngươi Ly gia xứng sao? Nếu Ly gia dám vượt ra quy củ, tất nhiên sẽ tan thành mây khói! "
Gương mặt Ly đại phu nhân cực kỳ khó coi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Ly Vô Phong, mở miệng nói: "Phu quân, ngươi mau cứu cứu Long nhi...! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận