Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 987. Phân Thân Khôi Lỗi (1)

Chương 987. Phân Thân Khôi Lỗi (1)
Editor: Kingofbattle.
Ở đầu bên kia, Cổ Thần Bàn Mãn có chút nghi hoặc.
Long Ngao đang ở bên cạnh nhi tử của hắn sao?
Nếu không, tại sao lực lượng của mình không thể tiếp tục ăn mòn?
Nghĩ lại, cũng không đúng.
Nếu là Long Ngao ở gần đó, ắt hẳn giờ phút này đã nổi trận lôi đình, muốn tìm mình chém giết một hồi.
Sẽ không bình tĩnh như thế.
Hẳn là tiểu tử Ngao Hải này đạt được cơ duyên nào đó, tim được một kiện chí bảo để chống lại lực ăn mòn của mình?
Phải hành động nhanh hơn.
Nếu không, để Long Ngao biết được chạy đến, tránh không được phải chém giết một hồi.
Hắn không sợ chém giết.
Thực lực hai bên hơn kém không có bao nhiêu.
Một khi phát sinh chém giết, kế hoạch liền xem như thất bại, không thể nào bắt nhi tử Long Ngao hóa thành khôi lỗi.
Vì trả thù Long Ngao, hắn đã tốn không ít công sức để bố cục.
Long Ngao khinh người quá đáng!
Mơ tưởng cưỡi trên đầu mình, đè mình một đầu.
Đường đường là Cổ Thần Hỗn Độn, là nhóm sinh linh đầu tiên do Hỗn Độn tạo ra.
Há có thể chịu nỗi nhục lớn thế này?
Tuy rằng thực lực Long Ngao không kém gì mình, nhưng xét về khả năng sống lâu, chính mình còn sống lâu đời hơn hắn.
Thuộc dạng tiền bối đời đầu của hắn.
Nói không phóng đại chút nào, bất luận một vị Cổ Thần Hỗn Độn nào, đều là cấp bậc tiền bối đối với chúng sinh trong Hỗn Độn.
Tuy là cũng có Cổ Thần Hỗn Độn bị tụt lại phía sau, bị kẻ đến sau vượt mặt. Nhưng vẫn không thể phủ nhận, sự thật là Cổ Thần Hỗn Độn thuộc dạng cấp độ tiền bối.
Bàn Mãng hắn cũng không phải loại phế vật như tên Ngục Đạo kia!
Biết rõ hắn là cự mãng, gọi là Cổ Thần Bàn Mãng, lại để cho sinh linh loại mãng xà thấp hơn Long tộc một cấp.
Đây không phải sỉ nhục hắn thì là gì?
Mãng tộc trong Hỗn Độn, đều không thoát khỏi liên quan tới Long Ngao.
Nếu không phải Long Ngao làm ra loại chuyện này, tại sao chủng loại mãng xà lại có thể lột xác trở thành rồng?
Sắc mặt Cổ Thần Bàn Mãng lộ vẻ âm trầm, tiếp tục rót lực lượng vào, hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Bên hông hắn có một con cự mãng đang cuộn mình, mở to mắt há miệng rộng, tựa hồ đang cắn nuốt thứ gì.
Đúng vào lúc này, xuất hiện một đạo xiềng xích vô hình, lao thẳng tới đây.
Mới đầu Cổ Thần Bàn Mãng còn chưa phát hiện ra.
Đợi đến lúc hắn phát hiện có điểm bất thường, chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân đã bị phong bế.
Thân thể, thần hồn của Hắn đều lâm vào trạng thái đình trệ.
Khí vận Cổ Thần Hỗn Độn, tựa hồ lúc này đều bị đình trệ, không thể nào tiếp tục vận chuyển, hơn nữa cũng mất đi liên hệ với Hỗn Độn.
Bàn Mãng cực kỳ hoảng sợ.
Là Long Ngao sao?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tại sao Long Ngao lại có thể mạnh tới mức này?
Thực lực này đã vượt qua Siêu Thoát Thiên Địa rồi.
Chẳng lẽ, Long Ngao đột phá đến Chí Thượng Hỗn Độn ?
Không! Tuyệt đối không thể nào!
Trong Hỗn Độn này, chưa có ai đột phá Chí Thượng Hỗn Độn, ngay cả Cự Thần Hỗn Độn cùng hai vị kia, đến hiện tại cũng không thể đột phá.
Đây chính là ba vị đứng đầu trong đám Cổ Thần Hỗn Độn.
Mấy tỷ năm trước, cũng đã chạm đến cánh cửa Chí Thượng Hỗn Độn rồi.
Trước sau vẫn bị mắc kẹt, không thể tiến thêm.
Long Ngao tuyệt đối không thể đột phá.
Huống hồ, nếu có người đột phá Chí Thượng Hỗn Độn, chắc chắn sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn.
Ngay sau đó, Bàn Mãng phát hiện tựa hồ bản thân đang ở trong một đầu thời gian.
Thời gian không ngừng xâm nhập thân thể hắn, len lỏi vào trong thần hồn, giống như muốn biến hắn trở thành khôi lỗi!
Cổ Thần Bàn Mãng điên cuồng thôi động sức lực toàn thân, cố gắng trốn tránh, nhưng mà hắn không thể làm được.
Tâm trạng của hắn như chìm xuống đáy cốc.
Chẳng lẽ Ngao Hải đạt được chí bảo cực kỳ mạnh mẽ?
Bảo vật Chí Thượng Hỗn Độn?
Hay là, hắn chính là khôi lỗi của một vị Chí Thượng Hỗn Độn?
Cổ Thần Bàn Mãng càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng mà, bất luận hắn vắt hết óc nghĩ ra biện pháp, muốn thi triển át chủ bài, đều không thể làm được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian trường hà, không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể, chui vào trong thần hồn của hắn, thậm chí là xâm nhập vào khí vận Hỗn Độn của hắn.
Hắn dần dần mất đi khả năng khống chế cơ thể.
Thân thể, thần hồn, lực lượng các loại, đều đã mất đi khống chế.
Duy chỉ có ý thức là còn tỉnh táo.
Ý chí vẫn còn, tư duy không bị thay đổi.
Giờ phút này hắn đã hối hận.
Ngay sau đó, càng oán hận Long Ngao.
Nếu không phải hắn dẫn dắt, tại sao mình lại gặp phải kết cục thế này?
Đáng hận...!
Thời gian dần trôi qua, bên trong thần hồn của hắn xuất hiện một con Ngọc Long nho nhỏ.
Giống như dòng thời gian, chảy xuôi bên trong thần hồn.
Tựa hồ thần hồn của hắn bị gieo xuống loại ấn ký nào đó, cho dù trải qua mấy tỷ năm, loại ấn ký này cũng không mất đi.
Ngoại trừ ý thức vẫn còn, tư duy rõ ràng ra.
Thì tất cả mọi thứ trên cơ thể đã không do hắn khống chế.
Nhìn thấy bên trong thần hồn xuất hiện một con Ngọc Long nho nhỏ, Cổ Thần Bàn Mãng liền ngây dại.
Long?
Không phải Long Ngao....
Hơn nữa, Ngọc Long nhỏ bé này, giống như thời gian, hơn nữa có một loại khí tức siêu nhiên không thể dự đoán.
Trong ý thức của hắn, đột nhiên truyền đến một giọng nói.
"Bây giờ ngươi là khôi lỗi của ta, xem như một cỗ phân thân, nếu muốn tự do thì nghe cho rõ. "
"Các hạ là ai? "
Cổ Thần Bàn Mãng trầm giọng hỏi.
"Long Quân. "
Cổ Thần Bàn Mãng khẽ giật mình, tựa hồ trong Long tộc chưa từng nghe thấy có người này?
Hơn nữa, thực lực còn mạnh hơn Long Ngao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận