Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Chương 857. Kỳ Hạn 80 Năm (1)

Chương 857. Kỳ Hạn 80 Năm (1)
Editor: Kingofbattle.
Trừ phi kích phát pháp tắc chí thượng trong lực lượng báo ứng, nếu không thì căn bản không làm gì được hắn.
Ầm ầm!
Lôi đình càng ngày càng mạnh.
Ánh mắt Ngục Đạo Cổ Thần cũng lạnh dần.
Lực lượng báo ứng mạnh hơn, chứng tỏ đối phương vẫn chưa chịu dừng tay.
Hắn chỉ có thể vận dụng lực lượng kháng cự.
Người lén lút nhằm vào mình, hẳn là một gã Khai Đạo Giả Thiên Địa, thực lực ở cấp độ này, xem như có một nhóm tương đối mạnh.
Trong đầu Ngục Đạo Cổ Thần hiện lên từng cái tên đã từng bị mình dạy dỗ cho một trận, một ít sinh linh có thực lực như thế.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Phải chộp toàn bộ bọn chúng tới trấn áp mới được!
Ánh mắt khủng bố của hắn lập tức dời về trên một người đang khiêng núi.
Ầm!
Nguyên một toà núi Hỗn Độn, lập tức hóa thành bột mịn.
Người đang khiêng toà núi kia, lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch, đùng một tiếng đã quỳ xuống đất.
"Ngục Thần chủ thượng, ta không có lười biếng! "
Từ trên người Ngục Đạo Cổ Thần bay ra một đạo ấn ký, lập tức chui vào trong cơ thể của hắn.
Sau đó một giọng nói uy nghiêm vang lên trong thần hồn của hắn.
"Ngươi, mang toàn bộ bọn hắn tới đây! "
Từng đạo gương mặt hiện ra trong thần hồn người kia.
Đều là cấp bậc Khai Đạo Giả Thiên Địa, thực lực không kém, trong đó còn có một vài người nổi danh trong Hỗn Độn.
"Vâng, thưa Ngục Thần chủ thượng! "
Trong lòng người kia mừng hết lớn.
Vậy mà có thể tiếp nhận nhiệm vụ, bản thân mình không cần tiếp tục chịu cực hình nữa rồi.
Hơn nữa, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, hắn có thể trở thành binh tốt của Ngục Thần, không phải bị nhốt tiếp.
Xem như là có một chỗ dựa vững chắc.
Binh tốt dưới trướng Ngục Thần, đều là tồn tại uy danh hiển hách trong Hỗn Độn, ít có người nào dám trêu chọc.
Dù sao, Ngục Đạo Cổ Thần rất nhỏ nhen, lòng dạ lại hẹp hòi, là người có thù tất báo......
Sở Huyền tiếp tục rót Đại Đạo chi lực vào, bên trên báo ứng châu toả ra pháp tắc càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Pháp tắc xoay tròn bao quanh điểm sáng của Ngục Đạo Cổ Thần.
Giờ phút này, màu sắc điểm sáng càng ngày càng đậm, màu đỏ đến mức chói mắt, hầu như muốn chuyển sang màu đen.
Sắp đến mức độ không chết không thôi.
Ầm ầm!
Cả người Ngục Đạo Cổ Thần bị bao phủ bởi lôi đình.
Toàn bộ giới vực đều rung chuyển, doạ cho mấy sinh linh đang dời núi sợ vỡ mật, nhưng cũng có vài phần mong đợi.
Sở Huyền thở dài một hơi, Ngục Đạo Cổ Thần quá mạnh đi, chính mình dùng toàn lực ứng phó, vẫn không thể khiến cho đối phương nhỏ máu.
Chỉ sợ một chút lực lượng báo ứng đó, cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Thu hồi Đại Đạo chi lực, hắn không tiếp tục vận dụng báo ứng nữa.
Tốt nhất là mau chóng gia tăng thực lực....
Dựa theo tiến độ của Hắc Nguyệt, chỉ sợ không được bao lâu, sẽ bắt đầu thu nạp sinh linh vực sâu cấp bậc Khai Đạo cảnh.
Lỡ như khiến cho lực lượng trấn áp vực sâu yếu bớt, khiến cho người bị trấn áp kia có cơ hội thoát hiểm, thì làm sao Ngục Đạo Cổ Thần có thể ngồi yên cho được?
Tất nhiên trước tiên sẽ giết qua.
Thực lực không đủ mạnh, làm thế nào trở thành chỗ dựa cho đệ tử...?
Quả là khó khăn!
Mình chỉ muốn yên ổn núp ở một chỗ mà thôi.
Sở Huyền thở dài, ai bảo đệ tử của mình không chịu thua kém, trêu chọc tới cường giả bực này.
Nhắc nhở Hắc Nguyệt thu liễm một chút?
Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng mạnh mẽ vô địch, thần bí khó lường của mình?
Vì bảo hộ hình tượng của mình, phải cố gắng tu luyện.
Hắn quyết định, thỉnh thoảng sẽ báo ứng Ngục Đạo Cổ Thần, đảo loạn suy nghĩ của đối phương.
Sở Huyền lấy ra Ánh Chiếu Hỗn Độn Kính, thử dò xét một chút đệ tử tương lai của mình.
Ách Chủ Hỗn Độn, thời kỳ đỉnh phong còn mạnh hơn Ngục Đạo Cổ Thần.
Chỉ sợ vị đệ tử này cũng là người chuyên gây chuyện.
Một thân tai ách chi khí của hắn, tất nhiên đi đến đâu sẽ mang theo tai hoạ tới chỗ đó.
Ánh mắt nhìn về phía Dương, một đoàn ý niệm kia đã có một ít biến hóa.
Trong thế giới huyễn cảnh cũng có thể lĩnh ngộ, đột phá gông cùm xiềng xích.
Hắn không còn bị vây khốn ở cảnh giới Cửu Cực.
Vị Đệ Thập Tổ nhân tộc này, thật sự có chút phế....
Ngay cả Võ Kiền là thân truyền của Đệ Thất Tổ cũng không bằng, hắn còn không biết xấu hổ dám xưng mình là Đệ Thập Tổ ở trước mặt Võ Kiền?
Tên Võ Kiền kia, cũng không biết là trong lòng hắn có tán thành thân phận Đệ Thập Tổ hay không.
Dù sao thực lực của hắn, đã sắp bước vào Khai Đạo Giả Thiên Địa.
Tuy là chưa hẳn có thể đột phá cửa ải này.
Nhưng mà dù sao cũng là cường giả trong hàng ngũ Khai Đạo giả Tự Tại.
Cho dù Dương là cường giả trong Khai Đạo giả Cửu Cực, nhưng nếu so sánh với Võ Kiền, thì cũng không phải là kém một điểm, nửa điểm.
Thế gian này, nói thế nào cũng là thực lực là trên hết.
Đối ngoại, có lẽ Võ Kiền sẽ bảo vệ uy nghiêm Thập Tổ nhân tộc, nhưng ở bên trong thì chưa chắc sẽ vừa lòng, cũng chưa hẳn sẽ nghe lệnh Đệ Thập Tổ.
Lúc này Dương tỉnh lại từ trong cảm ngộ.
Hắn có cảm giác, tựa hồ bản thân có thể phá vỡ bình cảnh Cửu Cực, tiếp tục khai đạo.
Hơn nữa, hắn lại lĩnh ngộ ra một số bí thuật công kích cường đại.
Mặc dù chưa đột phá, nhưng chỉ dựa vào môn bí thuật công kích cường đại này, Dương tự tin thực lực của mình tăng trưởng gấp bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận