Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 102

Chương 102Chương 102
Mai Quyên chùm khăn voan lên cho Mục Hiểu Hiểu, sau đó cầm lấy tay cô, cười nói: "Cậu đừng lo, tớ chắc chắn sẽ đưa cậu đến tận tay Điền Chí Thành."
"Mau đóng cửa các cậu ơi, Điền Chí Thành tới rồi." Mã Hiểu Lệ hưng phấn lùi đầu về từ cửa sổ, cô đóng lại cửa chính của ký túc xá, chuẩn bị làm khó Điền Chí Thành một phen.
Điền Chí Thành đã tới trước cửa nhà Mục Hiểu Hiểu, dựa theo tập tục đón tân nương.
Mã Hiểu Lệ lại chống cửa, lớn tiếng nói: "Nếu muốn cưới Hiểu Hiểu nhà chúng tôi, người đến phải có chút thành ý, trước tiên hãy trả lời mấy câu hỏi của tôi."
"Cưới về rồi ai là chủ nhà?"
"Hiểu Hiểu là chủ nhà." Điền Chí Thành nói không chút nghĩ ngợi, song lại chọc cho đám đàn ông đằng sau một trận cười vang.
Nhóm tân nương trong ký túc thấy Điền Chí Thành trả lời thoải mái như vậy thì lập tức sôi nổi đặt ra câu hỏi, câu hỏi nào Điền Chí Thành cũng đáp không cần nghĩ ngợi.
Mã Hiểu Lệ đảo mắt, hỏi: "Sau khi cưới, nếu Hiểu Hiểu phạm sai lầm thì anh sẽ làm gì?" "Hiểu Hiểu không sai, nếu em ấy sai thì do tôi sai trước."
Những lời này anh nói rất khí phách, truyền tới tai Mục Hiểu Hiểu rõ ràng, đôi bàn tay vốn đặt giao nhau trên đùi của cô nay đã siết chặt, môi đỏ dưới tấm khăn voan khế cong lên.
"Coi như anh qua." Mã Hiểu Lệ hỏi đã đã ghiền, còn thu được rất nhiều bao lì xì, thấy thời gian không sai biệt lắm cô mới mở cửa ra.
Điền Chí Thành đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền thấy được Mục Hiểu Hiểu ngồi yên tĩnh ở đằng kia. Giờ phút này, trong mắt anh chỉ có một mặt đỏ tươi kia, không còn chứa nổi bất cứ ai.
Anh bước đến trước mặt Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, anh tới cưới em đây."
Mục Hiểu Hiểu vô cùng thẹn thùng, song vẫn gật đầu, Điền Chí Thành thấy vậy liền trực tiếp bế ngang Mục Hiểu Hiểu lên.
Người ở tứ phương vội vã ồn ào, Mục Hiểu Hiểu ôm cổ Điền Chí Thành, thẹn thùng tựa đầu vào bờ vai của anh.
Tân nương trước khi vào cửa chân không được chạm đất. Chiếc xe đạp buộc hoa đỏ đã được lấy ra, Điền Chí Thành đặt Mục Hiểu Hiểu lên ghế sau, sau đó đạp xe đưa Mục Hiểu Hiểu về nhà. Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đi ở đằng trước, đằng sau có rất nhiều người đi theo. Trước cửa nhà họ Điền đã tụ tập không ít người từ lâu, có người tới cửa uống rượu, cũng có người tới xem náo nhiệt, ai ai cũng đều duỗi dài cổ chờ tân lang và tân nương.
Do bị khăn voan đỏ che lại, ngoại trừ phần đất dưới chân mình kia, Mục Hiểu Hiểu không nhìn thấy được thứ gì khác. Cô dựa vào lưng của Điền Chí Thành, trong lòng bỗng thấy có chút bình yên.
Có lẽ cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ giống như bây giờ, bền vững và an nhàn, sống như vậy, cũng không tồi.
Đợi đến khi xe đạp, Mục Hiểu Hiểu đã biết mình đến nhà họ Điền rồi, cô thấy hơi hồi hộp nắm chặt lấy quần áo của Điền Chí Thành.
Bên tai là một mảnh cãi cọ ồn ào, phần lớn đều là tiếng cười, tiếp theo có người cất tiếng hô: "Tân lang, tân nương tiến vào gia môn."
Ngay lập tức cô được Điền Chí Thành bế lên, anh bế cô bước từng bước vào trong nhà, sau cùng đặt lên giường.
Đệm chăn mềm mại dưới thân làm Mục Hiểu Hiểu khẽ thở ra một hơi, song cô không ngờ rằng Điền Chí Thành vẫn chưa đi mà ngồi sát bên cạnh cô, Mục Hiểu Hiểu lại được bế lên. Vốn dựa theo phong tục, nhà trai sẽ đến nhà gái ăn tiệc trưa, nhưng tình hình bây giờ đặc biệt nên tiệc trưa và tiệc tối đều do nhà họ Điền tổ chức.
Bây giờ vẫn còn sớm, đôi vợ chồng mới Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu ngồi trong phòng tân hôn, thỉnh thoảng còn có người vào hóng chuyện, sau đó Triệu Trình và Mã Hiểu Lệ ra mặt mới ngăn cản được những người liên tục kéo đến xem náo nhiệt.
Trong phòng tân hôn bỗng im lặng, Điền Chí Thành thử cầm tay Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu không rút ra, điều này khiến Điền Chí Thành được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc, còn khẽ nhéo hai cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận