Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 166

Chương 166Chương 166
Nếu thật sự phải uống loại rượu trắng kia của thôn, anh nhất định sẽ uống không nổi, may mà có loại rượu nhà tự ủ này, rượu gạo có một chút ngọt nên anh rất thích uống.
Vào đêm giao thừa sum vầy, một nhà bốn người ngồi xúm lại với nhau xung quanh bàn, cùng nhau ăn những món ăn nóng hổi, vừa uống vừa chuyện trò.
Thức ăn trên bàn nhanh chóng bị ăn sạch bách, rượu gạo cũng uống hết ly này đến ly khác, dù đã biết trước nồng độ cồn không cao lắm, nhưng đối với người không biết uống rượu mà nói, thì uống xong vẫn sẽ có chút chóng mặt.
Quả phụ Điền uống đâu đó tâm bốn năm ly, đôi mắt đã bị nung đỏ hoe.
"Năm nay quả là một một năm tốt đẹp, Chí Thành đã hiểu chuyện hơn, cũng lấy về được một cô con dâu vừa biết điều lại tri kỷ như Hiểu Hiểu về nhà."
Quả phụ Điền cảm thán một câu, bà quay sang nhìn Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu, bảo rằng: "Qua Tết năm nay, các con phải lên trên thành phố học đại học rồi, sau này hai đứa cùng nhau học hành, thì nhớ phải quan tâm chăm sóc cho nhau, bây giờ mẹ chỉ hy vọng vợ chồng hai đứa sống thật hạnh phúc, vui vẻ ở bên nhau là mừng rồi."
Tốt nhất là sinh cho mẹ thêm đứa cháu, vậy thì còn chuyện gì vui bằng.
Quả phụ Điền liếc nhìn cái bụng phẳng lì của Mục Hiểu Hiểu, lại đưa mắt lên, ngắm khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Mục Hiểu Hiểu đang phủ một tâng mây đỏ chót, lại còn thi thoảng quay qua nhìn lén khuôn mặt con trai mình mấy bận, quả phụ Điền chợt yên tâm hơn nhiều.
Tình cảm của con trai với con dâu đằm thắm, chuyện sinh con cũng là sớm muộn thôi.
Chỉ là học đại học mất tận bốn năm trời, đến lúc đó con trai bà đã hai tư tuổi, vậy thì không được rồi.
Quả phụ Điền nghĩ rằng cần phải nói chuyện riêng với con trai về việc này, không thể cứ chăm chăm vào học hành, mà không sinh cháu cho bà được.
Nếu như có thai, cùng lắm thì bà theo lên thành phố chăm sóc hai mẹ con luôn, mấy tháng đầu thì cứ đến lớp nghe giảng như thường, còn đến tháng cuối cùng sắp chuyển dạ nghỉ học là vừa, chắc chắn sẽ không trì hoãn việc học tập của hai vợ chồng.
Mấy thai phụ ở quê hoài thai bảy tám tháng còn lên nương được, huống hồ chỉ là việc đọc sách thôi chắc không mệt bằng đâu.
Dùng xong bữa, quả phụ Điền liền tặng lì xì đã chuẩn bị trước cho Mục Hiểu Hiểu.
"Mẹ, con lớn thế này rồi, sao lại không biết ngại mà nhận lì xì của mẹ chứ."
"Cứ cầm lấy đi." Quả phụ Điền kiên quyết dúi vào tay Mục Hiểu Hiểu: "Năm nay cho vì con là nàng dâu mới của gia đình mình, năm sau muốn lấy nữa thì cũng phải nhường lại cho cháu chắt thôi."
Quả phụ Điền trêu cô một câu, khiến Mục Hiểu Hiểu nhất thời đỏ mặt.
Nhà họ Điền chỉ có duy nhất một người nối dòng, cô thì lại chẳng có anh em gì, bên dưới cũng không có ai nhỏ tuổi hơn, ngoài con của cô với Điền Chí Thành ra, thì còn ai vào đây nữa.
"Mẹ, đã vậy thì mẹ phải chuẩn bị trước lì xì đi thôi." Dưới gầm bàn, Điền Chí Thành nắm lấy tay của Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Mục Hiểu Hiểu bị anh nhìn có chút ngại phải cúi đầu xuống, gần nửa cần cổ thon dài đều đỏ hết cả lên.
Lý Hoa Hương cũng tặng lì xì cho Mục Hiểu Hiểu, cô cảm thấy tuổi tác của bà đã lớn, nên cũng không muốn bà phải tốn kém, đang định từ chối nhận, Điền Chí Thành lại thay cô cầm luôn.
"Cảm ơn bà ngoại ạ."
Lý Hoa Hương trừng Điền Chí Thành một cái, cười mắng: "Bà mừng lì xì cho Hiểu Hiểu, cháu đừng có giấu làm của riêng đấy."
Điền Chí Thành trả lại lì xì cho Mục Hiểu Hiểu, giả vờ đau lòng mếu máo: "Bà ngoại, bây giờ bà giống y hệt mẹ cháu, chỉ biết thương cháu dâu thôi, không còn thương cháu trai nữa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận