Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 193
Tổng thể trông rất sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng cửa sổ phòng khách mở ra, sáng bừng cả, có một cái cây mới mua đặt ở góc phòng điểm tô cho căn phòng càng thêm gọn gàng.
Căn nhà dù sao cũng không cần quá to, dù sao cũng là nhà thuê, hai đứa trẻ còn bận học bài có thể dọn dẹp được thế này đã là quá tốt rồi.
Vương Tĩnh gật đầu trong lòng, nghĩ hai đứa trẻ có thể cùng tiết trang trí nhà cửa vậy thì sống cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Vương Tĩnh trong lòng thoải mái hơn, nhưng ngõ hẻm này dù sao cũng là ngõ hẻm Điều Lão, nhiều người ở, khiến bà không khỏi lo lắng.
"Mẹ xem qua rồi, người ở đây phức tạp, không nên ở lâu, chờ đến mẹ về tìm người hỏi thăm, nếu có căn nhà nào ổn, sẽ mua cho các con.
Vương Tĩnh vẫn lo lắng chỗ ở của con gái con gái, không giống như ở nhà họ Chu, biệt thư kiểu Tây xa hoa thì ít nhất cũng phải là nơi yên tĩnh một chút.
"Mẹ con và Chí Thành ở đây rất tốt, rất gân cách trường học Mục Hiểu Hiểu nhìn Điền Chí Thành một cái nàng biết mẹ cố định mua cho họ một căn nhà tử tế nhưng mà cô cũng sợ điều làm tổn thương lòng tự trọng của Điền Chí Thành, đó là lý do mà cô vội vàng.
"Việc này con không cần lo lắng đến lúc đó mẹ đảm bảo sẽ tìm cho con một chỗ gần trường học cho con." Vương Tĩnh vốn là người tinh tế liếc mắt đã hiểu nỗi lòng của con gái.
Bà cũng không muốn làm Điền Chí Thành khó chịu đến lúc đó con gái bà cũng khó chịu theo.
"Chí Thành, con biết đấy, Hiểu Hiểu từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ chỉ trừ có hai năm qua ở nông thôn, con bé vẫn luôn được mẹ hứng trong lòng bàn tay, sinh hoạt trước giờ đều trong điều kiện tốt nhất. Mẹ biết các con còn trẻ lòng tự trọng cao, chuyện này rất tốt, nhưng mẹ muốn con nhận tình yêu và sự quan tâm của người mẹ này."
Vương Tĩnh mỉm cười nhìn thẳng vào Điền Chí Thành, bà cảm thấy Điền Chí Thành sẽ không từ chối.
Trong thành phố, có rất nhiều phòng nhưng tìm một nơi ít người rất khó, hiện nay những người có mức sống cao, lại có của ăn của để như Vương Tĩnh rất ít.
Nếu như là nguyên thân trước kia, khẳng định sẽ đồng ý không chút do dự gia đình vợ tặng một căn phòng, chẳng có lý do gì để từ chối cả?
Chỉ có điều, Điền Chí Thành vẩn sẽ không từ chối, anh cũng muốn Mục Hiểu Hiểu ở một nơi tốt hơn. Anh giờ chưa đủ khả năng mua một căn phòng lớn nhưng tiền đặt cọc thì có thể, đến lúc đó anh tiền đưa từng chút từng chút cho Vương Tĩnh.
"Chuyện này cháu không phản đối nhưng tiền thì bác không cần trả." Điền Chí Thành thẳng lưng nói: "Bây giờ con không đủ mua phòng mới, cháu muốn trả dần dần cho bác, bác đừng từ chối."
"Vậy..." Vương Tĩnh muốn hỏi ý kiến con gái, nếu bà tiếp tục từ chối sợ là sẽ làm tổn thương Điền Chí Thành.
Mục Hiểu Hiểu cận kề bên gối đã lâu, hiểu ý Điền Chí Thành.
Mẹ cô cảm thấy bọn họ từ trong thôn lên đây, không có nhiều tiền trong người nhưng cô biết Điền Chí Thành đã đi lại Kinh Thị mấy lần, kiếm được không ít.
Tuy nói vẫn chưa mua được phòng mới nhưng tiền tiết kiệm vẫn có.
"Mẹ, mẹ đồng ý đi, Chí Thành có thể kiếm tiền Mục Hiểu Hiểu nói.
"Được rồi." Vương Tĩnh cười cười không nói gì thêm nữa.
Chỉ nhìn Điền Chí Thành một lát rồi kéo Mục Hiểu Hiểu Lên lầu nói chuyện...
Vương Tĩnh đóng cửa lai kéo Muc Hiểu Hiểu ngồi ở mép giường: "Hiểu Hiểu, con nói thật đi, con bây giờ sống có tốt không?"
Trông thấy Điền Chí Thành rất quan tâm đến con gái, dọc theo đường đi hai tay con gái đều trống trơn, Điền Chí Thành xách hết đồ nhưng Vương Tĩnh vẫn muốn hỏi cho rõ.
"Mẹ, Chí Thành rất tốt với con." Mục Hiểu Hiểu dù sao vẫn là cô gái nhỏ mới bước vào đại học, nói chuyện này khó tránh khỏi ngượng ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận