Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 182

Chương 182Chương 182
"Lần này sang đây cậu mang theo bao nhiêu hàng?" Lê Viện nhìn cái bọc nhỏ Điền Chí Thành xách theo: 'Ba tôi đã thu tiền cọc của rất nhiều người, cũng khất hàng của vài người, nếu cậu mà mang thiếu, nhất định ông ấy sẽ cằn nhằn cho xem."
"Em không ngờ bán hết nhanh như vậy, hẳn là chú Lê không hẹn trước quá nhiều hàng chứ?" Điền Chí Thành cân nhắc, lần này cùng lắm chỉ lấy ra bốn túi †o, nhiều hơn liên có vẻ bất thường.
"Cậu chờ một lát, bây giờ tôi dọn quầy, buổi tối tới nhà tôi đi, ba tôi ở nhà nuôi chim ấy." Lê Viện nói.
Chờ người khác cuối cùng trả tiền xong, Lê Viện liền thu quầy, sau đó dẫn Điền Chí Thành về nhà.
Bên trong tứ hợp viện nhà họ Lê, trên bàn sách trong phòng làm việc của Lê Thư đặt một chiếc lông chim, trong lồng có một con chim anh vũ màu sắc sặc sỡ.
"Ba, ba xem ai tới này."
Lê Viện còn chưa tới, Lê Thư đã nghe tiếng con gái truyền vào, ông sờ sờ cái trán bóng loáng, mở cửa bước ra ngoài.
Lê Viện đi tới từ chỗ bức tường đắp phong cảnh trang trí, theo sau là Điền Chí Thành, anh cao hơn cô một đầu rưỡi.
"Thằng nhóc này!" Lê Thư mở to hai mắt nhìn, nói; “Tìm được cháu đúng là khó khăn quá, đi học cũng không biết gửi bức thư qua đây!"
"Chẳng may cháu quên mất địa chỉ nhà chú, muốn gửi cũng không biết phải gửi tới đâu." Điền Chí Thành nói, thấy Lê Thư trừng mắt nhìn mình, anh vội vàng nói tiếp: "Vừa dàn xếp ổn thỏa xong cháu liền mang hàng sang cho chú ngay, không phải sao? Thế nào rồi chú Lê, hàng bán được chứ?"
Mặc dù trước đó Lê Viện đã giải thích một lần,
Điền Chí Thành vẫn muốn hỏi thêm câu nữa, rốt cuộc trước kia Lê Thư đã nói, muốn bày hàng ra bên ngoài, cũng không biết đã xong việc chưa.
"Hừ, chút ít hàng ấy đã là gì!" Lê Thư quét mắt nhìn Điền Chí Thành, nói: 'Lần này chú cần nhiều, nếu không đủ cháu lại đưa hàng cho cho chú thêm hai lần nữa, năm ngoái chính cháu khoác lác trước mặt Điền Lộ Bình, nói chú muốn bao nhiêu hàng cháu cũng cung cấp được!"
"Chú Lê, chuyện này chú cứ yên tâm, cháu nhất định không lừa chú!" Điền Chí Thành cười nói.
Nhìn thái độ của Lê Thư, có vẻ là hàng bán cũng chạy, ông ấy đều nói đến nước này, xem ra chuyến này cho dù chỉ được chia 10% hoa hồng cũng sẽ kiếm được không ít tiền. "Để chú bảo Viện Viện nấu cơm, buổi tối cháu ở lại ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói." Lê Thư vỗ bả vai Điền Chí Thành, sau đó đi bảo Lê Viện nấu cơm.
Đúng lúc Lê Viện đang kéo nước ở giếng, chuẩn bị mang vào nhà bếp để rửa rau, nghe thấy Lê Thư gọi cô thì liền trả lời: "Đã nấu cơm rồi, một lát nữa là có thể ăn."
"Vậy chúng ta đến phòng sách trước, chú cho cháu xem thống kê năm ngoái." Lê Thư lấy vài bảng số liệu nhập hàng chỉ tiết từ trong ngăn kéo bàn ra, đều dùng bút máy ghi chép lại, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi mực nước trên giấy.
"Năm ngoái tổng cộng giao bốn lô hàng, mỗi lô đã trả một nửa số tiền, tổng cộng là bốn nghìn chín trăm bốn mươi tám đồng." Lê Thư đứng dậy lấy một cái hộp gỗ trên kệ bogu ra, sau đó lấy ra những tờ tiền được xếp gọn gàng.
Tất cả đều ngay ngắn, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn từ trước kia.
Điền Chí Thành nhận lấy tiên, cũng không đếm, anh dứt khoát cất vào túi mình mang theo. Lê Thư thấy anh không đếm, ý cười càng nhiều thêm vài phần hài lòng, cháu trai Điền Lộ Bình quả là một người thành thật.
"Đúng rồi, áo lông lần trước cháu đưa cho chú, có còn không?" Lần trước Lê Thư mặc thử áo lông đi ra ngoài, sau đó xuống nông thôn tìm đồ cổ, ông còn sợ không giữ được ấm nên đã mang theo áo bông dày để dự phòng.
Kết quả không những chắn gió, mà còn vô cùng ấm áp.
Đi bộ qua hai thôn ở nông thôn, cơ thể ấm áp đến nỗi chảy cả mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận