Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 181

Chương 181Chương 181
Triệu Kim Hoa cảm thấy hai vợ chồng Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu là người tốt, ngày thường giúp đỡ bọn họ một chút, vê sau nếu người ta cần tìm người quét dọn, cũng sẽ tìm bà đầu tiên.
"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là con muốn nhờ bác để tâm đến Hiểu Hiểu một chút." Điền Chí Thành nói, lấy ra hai đồng tiên đưa cho Triệu Kim Hoa: "Con không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình, nếu có chuyện gì, làm phiền bác gái Triệu quan tâm cô ấy, chút tiền này coi như tiền công, có lẽ sẽ phải làm phiền bác rất nhiều, cũng không thể để bác có hại phải không."
"Ui chao, xem cậu nói kìa, hàng xóm láng giềng, có gì phiền đâu chứ!" Triệu Kim Hoa cười toét miệng, tuy rằng nói lời khách sáo, nhưng tốc độ lấy tiền cũng không chậm.
"Cậu cứ yên tâm mà đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu chăm sóc vợ thật tốt!" Triệu Kim Hoa nhận tiền lưu loát, tiếng bà vỗ ngực càng vang hơn một chút.
"Vậy con cảm ơn bác, con còn phải lên xe, xin phép đi trước ạ!" Điền Chí Thành quay đầu lại nhìn tấm rèm cửa sổ nhạt màu, nắm chặt hành lý trong tay, sau đó bước ra khỏi con hẻm. Triệu Kim Hoa đứng ở giữa đường, nhìn theo bóng lưng Điền Chí Thành, lại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai.
"Đôi vợ chồng này cũng thật tình cảm, đi vắng một chuyến đều lo trước lo sau như vậy.' Triệu Kim Hoa nói, cúi đầu nhìn hai đồng tiền trong tay, trở về nhà mình với gương mặt tươi rói.
Tàu hỏa chạy từ Thượng Hải đến Kinh Thị trên tuyến đường thẳng tắp, ngay cả các trạm trung gian cũng nằm trên một đường thẳng, vì vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khởi hành lúc tám giờ rưỡi sáng, năm sáu giờ tối đã đến ga tàu hỏa.
Lần này đi Điền Chí Thành cũng cảnh giác hơn, từ lúc lên tàu ở Thượng Hải đã cầm theo hai cái túi có khóa kéo, bên trong là bao tơ tằm thủ công, có bị kiểm tra cũng không sợ.
Rời khỏi ga tàu hỏa, sắc trời bên ngoài đã hơi tối, nhưng vẫn chưa tối hẳn.
Điền Chí Thành không nhớ rõ địa chỉ cụ thể nhà Lê Thư, anh xách theo hai túi bao tơ tằm, tuy không nặng nhưng cũng rất bất tiện.
Điền Chí Thành tìm một cái nhà khách, thuê một phòng, để lại toàn bộ đồ đạc trong phòng rồi đi tới chợ nơi Lê Thư bày quán. Bởi vì đã chiều muộn, cũng là giờ tan tầm, rất nhiều người đều tranh thủ thời gian này đi mua đồ, cho nên trong chợ vẫn rất đông người.
Điền Chí Thành chen vào trong chợ, đi thẳng đến quầy hàng của Lê Thư.
Quầy hàng của Lê Thư có vẻ vắng khách, chỉ có vài người lẻ tẻ đứng chọn đồ, Lê Viện đang tiếp khách ở trong quầy, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng Lê Thư.
"Chị Tiểu Viện, chú Lê đâu rồi?" Điền Chí Thành nghĩ, anh đã gọi Lê Thư là chú Lê, Lê Viện là con gái ông, lại lớn tuổi hơn anh, gọi một tiếng chị cũng không quá quắt.
Nhưng mà Điền Chí Thành không nghĩ tới, anh vừa gọi một tiếng, đã làm cho Lê Viện đột nhiên kích động lên.
"Chí Thành, cuối cùng cậu cũng tới rồi!" Lê Viện siết chặt số tiền vừa thu được trong tay, vội vàng giải thích: "Dạo này ba tôi đi tìm cậu khắp nơi, vốn dĩ muốn nhờ chú Lộ Bình liên lạc với cậu, nhưng chú ấy nói cậu đi học đại học rồi, cũng không biết cậu ở chỗ nào, đúng là mò kim đáy bể"
"Gì cơ?" Điền Chí Thành suy nghĩ, chẳng lẽ là lần trước nhập hàng nhiều quá, còn chưa bán xong? Nhưng mà điều này có chút vô lý, với lượng người và lương tiêu thu ở Kinh Thi, không thể ế hàng được. Lê Viện kéo Điền Chí Thành vào trong quầy, nói ngắn gọn cho anh nghe những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua, đại khái là hàng bán chạy quá, đã thiếu hàng từ một tháng trước rồi.
"Nếu cậu còn không tới, ba tôi chắc sẽ tới Thượng Hải tìm cậu mất." Lê Viện cười cười nói, đúng là Lê Thư từng nói vậy, nhưng ai cũng hiểu chỉ là nói đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận