Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 88
Chị hai của Triệu Trình , Triệu Đông Mai mấy năm trước kết hôn với kế toán của nhà máy dệt, cả gia đình sống trong ngôi nhà được nhà máy phân cho, một nhà ba người trong một căn nhà rộng hơn năm mươi mét vuông.
Bình thường khi Triệu Trình không xuống nông thôn nhận hàng, anh ta đều ở nhà của Triệu Đông Mai.
Bây giờ đúng là thời gian đi làm, cửa nhà máy dệt đã đóng chặt, ngoài cửa chỉ có một ông cụ trông coi.
Điền Chí Thành hỏi ông cụ vị trí nhà của Triệu Đông Mai, sau khi tìm kiếm trong vài phút anh cũng đã tìm thấy ngôi nhà Triệu Đông Mai ở nơi đối diện toà nhà ống.
Nhà ngang không cao, tổng cộng cũng chỉ có bồn tầng, Triệu Đông Mai sống trong một căn phòng tiện lợi ở tầng ba bên phải.
Cả toà nhà đều yên tĩnh, chỉ có tiếng trẻ con chơi đùa vang lên ở toà nhà bên cạnh, Điền Chí Thành gõ cửa, bên trong vang lên tiếng dép lê lẹp xẹp.
"Ai đấy?' Người đằng sau cánh cửa hỏi, sau đó cửa được mở ra, Triệu Trình mơ mơ màng màng, đầu tóc rối bù. "Anh Thành." Điền Chí Thành cười.
Triệu Trình nhìn thấy Điền Chí Thành, đôi mắt mơ hồ, đột nhiên trở nên tỉnh táo.
"Chí Thành, mau vào đi."
"Anh Trình, trời đẹp như vậy mà anh chỉ ở nhà để ngủ thôi sao?" Điền Chí Thành bước vào nhà, đặt kẹo và mứt trái cây lên bàn.
Triệu Trình đi tới bồn rửa mặt rửa mặt, sau đó cầm hai chai nước ngọt có ga quay lại, đưa một chai cho Điền Chí Thành, cười nói: "Có phải tới nhờ anh kéo đồ dùng trong nhà không? Anh thấy nhà em chắc cũng gần xong rồi, đồ dùng trong nhà cũng được làm tốt lắm, buổi chiều nếu em không có việc gì, thì em cùng anh về nông thôn lấy hết đồ đạc về đi."
"Đúng là em đến cũng vì mục đích này, như vẫn còn một chuyện nữa." Điền Chí Thành giải thích: "Vốn dĩ em nghĩ chuyện kết hôn, phải đi lên Bắc Kinh một chuyến, nhưng gần đây kì thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, Hiểu Hiểu đang chuẩn bị để thi vào đại học, có thể em sẽ phải đợi Hiểu Hiểu vượt qua được kỳ thi tuyển sinh đại học, mới có thể đến Bắc Kinh được."
Triệu Trình chuẩn bị cho anh đồng hồ thật đẹp, thậm chí còn không đến nông thôn để lấy hàng, Điền Chí Thành trì hoãn thời gian dài như vậy, trong lòng có chút băn khoăn. “Anh làm gì có chuyện gì." Triệu Trình nghe xong lời này cũng không để ý chút nào: "Thi đại học là chuyện trọng đại, chờ em dâu trúng tuyển đại học, nhà em sẽ có thêm một người lương thực nghĩa vụ."
"Anh tạm thời không cưới vợ, không vội dùng tiền, nhưng còn em, sắp cưới vợ còn có thể sẽ phải tiêu nhiều tiền hơn anh, nếu vào được đại học, cũng phải tốn không ít tiền đâu."
Nói đến tiền, Triệu Trình lập tức xoay người đi vào trong phòng cầm lấy một cái túi to đi ra đặt ở trên bàn, tới khi được mở ra, Điền Chí Thành mới nhìn thấy bên trong toàn là tiền.
"Anh bán hết ba cái đồng hồ em tặng." Sắc mặt Triệu Trình hưng phấn: "Tổng cộng bán được chín trăm đồng tiền, chỉ là tiêu thêm một ít tiền mua quà thôi."
Triệu Trình đếm tiền, rồi đưa cho Điền Chí Thành sáu trăm bảy mươi đồng tiền: "Với số tiền này, lúc em kết hôn cũng sẽ dễ dàng hơn."
Lợi nhuận bảy mươi lăm đồng mỗi người đã được thoả thuận từ trước, nhưng Điền Chí Thành lại không yêu cầu nhiều như vậy, dù sao thì đống chi phí đó cũng chỉ là chuyện vớ vẩn của anh.
Triệu Trình bán hai chiếc đồng hồ kia hẳn là rất lãng phí một phen, không nói đến ân huệ, quà cáp nhất định sẽ phải tốn rất nhiều tiền. "Anh Thành, em chỉ lấy sáu trăm đồng, còn lại đều là của anh." Điền Chí Thành rút năm mươi đồng ra, thấy Triệu Trình định từ chối, vội vàng nói: "Anh Thành, anh là người chịu trách nhiệm vận chuyển chính, em cũng không làm được cái gì, nhất định là anh thông minh, chờ sau khi em đi Bắc Kinh bán hàng, đến lúc đó chính ta chia nửa cũng không muộn."
Triệu Trình cũng không phải người già mồm, nên đã nhận tiền luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận