Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 128

Chương 128Chương 128
" Ừ, yên tâm ngủ đi." Điền Chí Thành kéo chăn lên, ôm Mục Hiểu Hiểu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mua được vé tàu ngày 3 tháng mười hai, nghĩ tới ở bên kia Kinh Thị lạnh hơn ở tỉnh Giang, lúc này chắc chắn có tuyết rơi nhiều, vì vậy anh liền đi mua thêm mấy bộ quần áo dày.
Khi về nhà, anh nói chuyện đưa Mục Hiểu Hiểu đến Kinh Thị với quả phụ Điền.
"Đi Kinh Thị làm gì?" Quả phụ Điền nghi ngờ hỏi.
"Mẹ, mẹ có nhớ người ông họ lần trước về thôn chuyển mộ cho ông nội không?" Điền Chí Thành lại lôi ra cái cớ này: "Lần trước con có nói chuyện với ông họ bên nội đó, ông ấy bảo dẫn con đi kiếm ít tiền, bây giờ con đến ghé qua thăm ông ấy một chút."
"Con..." Quả phụ Điền kinh ngạc im lặng, khó trách khoảng thời gian này Điền Chí Thành lại có thế mang về nhiều tiền như thế, thì ra là có nguyên do như vậy
"Con à, mẹ không hy vọng con kiếm nhiều tiền, mẹ chỉ hy vọng con được bình an vô sự, con là đứa con trai duy nhất của nhà họ Điền chúng ta." Quả phụ Điền vì suy nghĩ trong lòng mà lo sợ, nếu con trai bị tố cáo, bà biết sống như thế nào.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không có ngốc đâu." Điền Chí Thành an ủi quả phụ Điền: "Lần này con thực sự chỉ đến thăm ông ấy chút thôi, nhân tiện dẫn Hiểu Hiểu đi chơi một chuyến, hay là mẹ với bà ngoại đi cùng bọn con đi, coi như cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."
Điền Chí Thành sợ quả phụ Điền lo lắng, đương nhiên sẽ không nói thật nhân tiện ra ngoài kiếm tiền. "Bà ngoại con sợ không chịu nổi lăn lộn đi qua đi lại như thế, nghe nói ở Kinh Thị lạnh muốn chết, mẹ
không muốn bộ xương già này đông cứng lại đâu." Quả phụ Điền biết ý định của con trai mình, dù bà có khuyên cũng không được, chỉ có thể thả lỏng chấp nhận.
"Con đưa Hiểu Hiểu đi chơi đi, con phải nhớ mình là người đã có gia đình rồi, trong nhà còn có người già người trẻ, làm cái gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, phải đem Hiểu Hiểu an toàn về cho mẹ nhớ chưa."
"Mẹ yên tâm đi." Điền Chí Thành cười nói: " Khi con trở về, con sẽ mang đặc sản ở Kinh Thị về cho mẹ với bà ngoại."
Lý Hoa Hương cũng biết chuyện Điền Chí Thành đi đến Kinh Thị, nhưng bà cũng đã già rồi, không thích hợp để lo lắng mấy chuyện này, vì vậy quả phụ Điền cũng không nói rõ chuyện này với Lý Hoa Hương, bà chỉ bảo quá phụ Điền với Mục Hiểu Hiểu đi ra ngoài chơi một chuyến trước khi khai giảng. Quả phụ Điền giúp Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu thu dọn hành lý, cho đến khi Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu xách hành lý ra ngoài cửa, quả phụ Điền vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Người trong thôn thấy Điền Chí Thành xách theo hành lý, dồn dập hỏi anh đi đâu, đương nhiên Điền Chí Thành không nói là anh tới Kinh Thị, chỉ nói đưa Mục Hiểu Hiểu về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Mọi người ngay lập tức ồ lên cười một tiếng, trêu ghẹo hai người mấy câu.
"Em phát hiện ra anh nói dối cũng không có đỏ mặt." Mục Hiểu Hiểu mặt đỏ hồng, trách một câu.
"Ai bảo thế, mỗi lần như vậy anh cũng đỏ mặt nhá, chỉ là tại mặt anh đen không thấy rõ mà thôi." Điền Chí Thành mở to hai mắt nói nhảm, mặc dù sau vụ thu hoạch đó có hơi rám nằng, nhưng cũng không coi là quá đen.
Mục Hiểu Hiểu lườm anh một cái, không thèm nói lý với anh nữa.
Khi đến thị trấn, Triệu Trình tới đưa vé tàu, nhân tiện tiễn Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu lên tàu.
"Đây đều là sản vật tốt trên núi, em mang tới mà nấu canh bổ người, ở trong thành phố muốn mua cũng không mua được đâu, em cầm lấy làm quà đi." Triệu Trình cầm hai túi đựng những sản vật núi rừng, còn có một túi trái cây:'Cái này mang theo đi đường ăn, mặc dù là có giường nằm, nhưng đi mười mấy tiếng cũng không chịu nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận