Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 98
Cô nhìn kỹ khoảng nửa phút, gật đầu nói: "Có thể làm được, nhưng loại vải vóc này tôi phải đặt, nhanh nhất cũng phải bảy ngày mới giao được."
Điền Chí Thành lắc đầu, bảy ngày có hơi lâu, ngày kia là hai ba âm lịch rồi, là ngày đưa sính lễ cho Mục Hiểu Hiểu, sính lễ sẽ được đưa qua trước khi kết hôn hai ngày, hai lăm là ngày kết hôn, tính ra cũng chỉ có năm ngày.
"Năm ngày nữa tôi phải dùng đến bộ lễ phục này rồi, tôi có thể đưa thêm tiền, cô làm cho tôi nhanh hơn được không?”
"Không cần đưa thêm tiền đâu, dù sao đây cũng là chuyện vui, cũng khiến cho tôi vui lây rồi, bốn ngày sau anh tới lấy đồ đi, chắc chắn lúc đó tôi đã làm xong cho anh."
Điên Chí Thành thanh toán tiên đặt cọc xong liền đi bắt xe trở về thị trấn, chuẩn bị đi đến thôn lão Vương đón Lý Hoa Hương.
Mặc dù từ nhỏ đã không còn cha mẹ hay người thân, nhưng trong ký ức của anh, mỗi lần đi tới thôn Lão Vương, Lý Hoa Hương sẽ bí mật gọi anh vào phòng, cho anh bánh kẹo và rải tử bà để dành.
Cho dù rải tử đều là bông kéo sợi, nhưng anh cảm thấy đó vẫn là món ăn ngon nhất mà anh không bao giờ quên được, Điền Chí Thành có trí nhớ của nguyên thân nên đối với Lý Hoa Hương cũng có thêm chút cảm tình.
Điền Chí Thành xách đồ đạc đến cửa, phát hiện hai người cậu đều không có ở nhà, trong sân yên tĩnh, Lý Hoa Hương ở nhà nên cửa không khóa, chỉ khép hờ.
"Bà ngoại." Điền Chí Thành ở ngoài gọi một tiếng, đẩy cửa đi vào trong.
Tuy rằng bên ngoài trời nắng nóng, ánh nắng chói chang, nhưng trong nhà có hơi tối, trong không khí có một chút mát mẻ.
Lý Hoa Hương đang ngẩn người ngồi ở mép giường, đến khi Điền Chí Thành bước vào và kêu một tiếng bà ngoại lần nữa, Lý Hoa Hương mới hoàn hồn.
Vừa nhìn thấy Điền Chí Thành, đôi mắt đục ngầu của Lý Hoa Hương như có chút sáng lên: "Chí Thành?”
"Bà ngoại, là cháu đây." Điền Chí Thành tiến đến gần hơn, đặt đồ đạc lên cái rương nhỏ ở đầu giường.
"Là Chí Thành à." Lý Hoa Hương làm giống như khi còn bé nắm lấy tay Điền Chí Thành, quở trách anh một câu: "Lần trước cậu cháu nói cháu có tới thôn, sao cháu không đến thăm bà ngoại, còn mẹ cháu đâu, sao không thấy nó đến."
Điền Chí Thành chỉ có thể ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Hoa Hương nói: "Mẹ cháu đang ở nhà bận bịu chuẩn bị hôn sự cho cháu, kêu cháu đến đón bà qua nhà."
"Cháu sắp kết hôn sao, có người yêu rồi hả?" Trên khuôn mặt nhăn nheo của Lý Hoa Hương lộ ra nụ cười, vui sướng hỏi: "Con bé là người ở thôn nào, sống cùng thấy tốt không, tính mẹ cháu mềm mỏng, dễ dãi, nếu là một người quá gay gắt thì cũng không được."
"Cô ấy là một thanh niên tri thức ạ." Ánh mắt Điền Chí Thành lập tức dịu dàng đi: "Cháu dâu của bà rất ngoan, tính nết khôn khéo, giống như mẹ cháu vậy, hai người chắc chắn sẽ rất hòa thuận."
"Vậy thì được, quá tốt rồi." Lý Hoa Hương vui mừng gật đầu một cái
"Bà ngoại, bà sang ở với cháu mấy ngày, coi như sang xem cháu dâu của bà một chút đi." Điền Chí Thành nói.
"Được rồi, lễ kết hôn của cháu bà chắc chắn sẽ đến xem." Lý Hoa Hương nói, sau đó hình như là nghĩ tới cái gì, bà đứng dậy kéo Điền Chí Thành đến chỗ cái rương lớn ở cuối giường.
Lý Hoa Hương mở ra cái rương ra, cúi đầu lục lọi bên trong, mặc dù ánh đèn có hơi mờ tối, nhưng Lý Hoa Hương vẫn nhanh chóng tìm được thứ mình cần.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Điền Chí Thành thấy rõ thứ mà Lý Hoa Hương đang cầm trên tay là một gói kẹo đậu phộng đã bị ép bẹp dí, Lý Hoa Hương như sợ bị người khác nhìn thấy vội nhét gói kẹo vào tay anh.
"Đây là lúc Tết Nguyên Đán người ta tặng cho bà, cháu mau cầm lấy giấu đi đem về nhà mà ăn, đừng để cho mợ cháu nhìn thấy đấy. 'Lý Hoa Hương hạ thấp giọng nói, lúc này nhìn bà giống như một đứa trẻ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận