Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 111
"Ông đúng là đồ câm, tôi cần ông có ích lợi gì nữa." Chu Thúy tức giận mắng chửi Vương Sơn, bà ta đẩy Vương Sơn, rồi bế Tráng Tráng chạy ra ngoài.
Đôi mắt Vương Sơn hồng hồng, ông ta đứng nhìn Lý Hoa Hương, rồi nhìn quả phụ Điền, cuối cùng vẫn im lặng đi ra ngoài tìm Chu Thúy.
Vương Sơn vừa ra khỏi cửa, Lý Hoa Hương liền rục đầu, nước mắt rơi xuống.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm ở lại đây, Chí Thành đã nói rồi, về sau nhà bọn con sẽ phụng dưỡng mẹ." Quả phụ Điền hít hít cái mũi, an ủi nói.
Lý Hoa Hương nắm tay quả phụ Điền, gật gật đầu, nhưng tâm tình bà vẫn không mấy vui vẻ.
Tới giờ cơm trưa, quả phụ Điền liền đi nấu cơm.
Điên Chí Thành nhìn thời gian, cưỡi xe đạp đi đón Mục Hiểu Hiểu.
Mấy thanh niên trí thức trong khu nhà đã hết giờ học tập, tới giữa trưa, từng người đều đi nấu cơm.
Mục Hiểu Hiểu cũng thu dọn xong đồ vật, cô ra cửa, từ xa cô đã nhìn thấy Điền Chí Thành trên xe đạp đứng ở cửa khu nhà của thanh niên trí thức.
Tuy Mục Hiểu Hiểu luôn miệng nói không cần Điền Chí Thành tới đón, nhưng khi cô nhìn thấy Điền Chí Thành tới, trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Cô đi qua, rất tự nhiên mà ngồi lên yên xe phía sau xe đạp, ôm lấy eo Điền Chí Thành, cô dỗi: "Anh cũng thật lười, có chút đường như vậy mà cũng chạy xe đạp tới đón."
"Hiện tại mặt trời lên cao, không phải là do anh sợ em phơi nắng sao? Chúng ta chạy xe về nhà nhanh, em không cần phơi nắng ra mồ hôi." Điền Chí Thành lấy cái nón bện từ sọt xe phía trước đưa cho Mục Hiểu Hiểu: "Em mang lên đi, ngồi ổn nhé."
Mục Hiểu Hiểu mới đội nón lên đầu, Điền Chí Thành liền đạp xe, khiến Mục Hiểu Hiểu giật mình gắt gao ôm lấy eo Điền Chí Thành.
Cô nghe thấy tiếng cười của Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu hung hăng ngắt eo Điền Chí Thành: "Anh dám chơi xấu à!"
"Ôi chao, đừng..." Điền Chí Thành sợ ngứa, đầu xe phía trước xiêu xiêu vẹo vẹo chạy loạn, khiến Mục Hiểu Hiểu ngồi ở phía sau bị ảnh hưởng theo, lúc này cô mới buông tha Điền Chí Thành.
Về đến nhà, Mục Hiểu Hiểu phát hiện không khí trong nhà không tốt, trên mặt quả phụ Điền không còn nụ cười tươi vui vẻ như buổi sáng, đôi mắt Lý Hoa Hương lại đỏ ửng. Mục Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Điền Chí Thành, đối phương lắc lắc đầu với cô.
Thời điểm ăn cơm trưa, trên bàn ăn rất an tĩnh, sau khi ăn xong, Mục Hiểu Hiểu chủ động dọn dẹp chén đũa, nhưng lại bị quả phụ Điền ngăn cản.
"Con đọc sách vất vả rồi, về phòng nằm một chút đi, đừng ra ngoài sớm, trời bên ngoài rất nóng."
Mục Hiểu Hiểu đành cùng Điền Chí Thành trở về phòng, hai người ngồi ở mép giường, Điền Chí Thành đưa cho cô một trái quýt.
"Về sau bà ngoại sẽ ở lại đây, tính tình bà ngoại rất tốt, giống mẹ anh, đều không thích quản việc nhà." Điền Chí Thành cảm thấy hiện tại Mục Hiểu Hiểu đã là thành viên trong gia đình, nên việc nhà anh lo chuyện dưỡng lão cho Lý Hoa Hương, vẫn phải thông báo cho cô biết.
"Em cảm thấy nhà chúng ta nên có nhiều người để náo nhiệt một chút, nếu nhà chỉ có anh và mẹ, vậy cũng quá vắng vẻ." Tuy Mục Hiểu Hiểu chỉ ở chung với Lý Hoa Hương, nhưng cô vẫn hiểu biết một chút tính cách của Lý Hoa Hương, Chí Thành nói cũng không sai, Lý Hoa Hương cùng quả phụ Điền là hai mẹ con, nên tính cách không khác nhau lắm.
Mục Hiểu Hiểu rất thích quả phụ Điền, bà đối xử với cô như con gái ruột trong nhà, việc sống chung một nhà, yêu cầu nhất chính là sư bao dung, dù tính tình Lý Hoa Hương có không tốt, cô cũng sẽ tận lực để sống hòa hợp với bà.
"Hiểu Hiểu, em thật là hiền lành."
Trải qua một thời gian quen biết, Điền Chí Thành cũng mò ra được một chút tính cách của Mục Hiểu Hiểu.
Những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương mà lớn lên, sẽ không có tính cách luôn thích chiếu cố chăm sóc người khác, nhưng Mục Hiểu Hiểu là người như vậy, cô bao dung hết thảy, cô cũng biết bảo vệ giới hạn mấu chốt của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận