Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 138
Nếu không phải do Điền Chí Thành nói không có sẵn hàng để bán, khiến mấy cô thanh niên trí thức thổn thức rất lâu do không tranh mua được.
"Đúng vậy, không chỉ có mấy thứ đó, anh còn có rất nhiều trang sức nhỏ." Điền Chí Thành gật gật đầu.
Nhưng mấy loại trang sức nhỏ đó Điền Chí Thành không có ý định sẽ tặng Mục Hiểu Hiểu, dù sao những món hàng đó đều là mấy trang sức nhỏ được sản xuất hàng loạt, lấy ra chơi chơi thì còn được, nhưng để tặng người khác, thì Điền Chí Thành chắc chắn sẽ mua thứ càng có ý nghĩa hơn.
Mà lỗ tai Mục Hiểu Hiểu còn chưa xỏ, cô trang điểm cũng rất đơn giản, thâm chí vòng cổ, vòng tay hay nhân cô đều không có dùng.
Nghĩ đến đây, Điền Chí Thành đột nhiên ngồi dậy, anh bỗng nhớ ra một chuyện, anh còn chưa mua nhãn cưới, nên Mục Hiểu Hiểu đâu có nhẫn để mang...
Điền Chí Thành cảm thấy bản thân sơ xuất quá, anh nắm lấy bàn tay Mục Hiểu Hiểu, cùng năm ngón tay của cô đan vào nhau, nhìn bàn tay hai vợ chồng đều trụi lủi, Điền Chí Thành càng thấy khó chịu.
"Anh sao vậy?" Mục Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn anh, hỏi.
"Chúng ta kết hôn mấy tháng rồi, mà nhẫn cưới anh còn chưa mua cho em." Giọng nói của Điền Chí Thành có chút buồn bã, anh trông mong mà nhìn Mục Hiểu Hiểu.
"Em không để ý đâu, ngày sau mua cũng được mà." Mục Hiểu Hiểu bật cười vui vẻ, đôi mắt cô cong cong, cô cười tủm tỉm mà an ủi Điền Chí Thành.
Lúc kết hôn cô đã biết trạng thái kinh tế của Điền gia, nên cô cũng không nghĩ đến việc có hay không có nhẫn cưới, việc Điền Chí Thành cùng quả phụ Điền đối xử tốt với cô, lòng tốt của họ nếu so với mười cái nhẫn còn quý trọng hơn.
Điền Chí Thành hôn lên ngón áp út của Mục Hiểu Hiểu, anh âm thầm quyết định việc mua nhân cưới sẽ là mục tiêu hàng đầu trong mấy ngày tới của anh.
Đêm đến hai người ôm nhau ngủ thật ngon, ngày hôm sau mặt trời vẫn rực rỡ như cũ.
Điền Chí Thành mang theo một chiếc túi màu xanh biển, cùng Mục Hiểu Hiểu mua chút trái cây tới thăm nhà họ Điền lần nữa.
Trần Tú nhìn thấy đồ vật trên tay cả hai, liền mở miệng trách cứ: "Các cháu quá khách sáo rồi, hôm qua tới thăm các cháu đã tặng quà, hôm nay lại dùng tiền mua quà tới biếu tặng nữa, khi nào đi về thì các cháu mang một chút về ăn đi."
"Bọn cháu đã tặng quà thì sẽ không lấy lại, nếu không bọn cháu còn mặt mũi nào mà đến cọ cơm nhà dì được nữa." Điền Chí Thành nhìn quanh nhà rồi hỏi Trần Tú: "Chú có ở nhà không dì?"
"Có, ở trên lầu đấy." Trần Tú nhận lấy trái cây từ tay Mục Hiểu Hiểu, Điền Lộ Bình nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, biết hai vợ chồng Điền Chí Thành đã tới nên ông đi xuống lầu gặp anh.
Lần này ông mặc quần áo ở nhà, gật gật đầu chào cả hai rồi nói với Điền Chí Thành: "Chú cháu mình lên phòng sách nói chuyện đi."
Trân Tú nhận ra hai chú cháu Điền Chí Thành và Điền Lộ Bình chắc chắn có chuyện muốn nói với nhau, bà hiểu ý mà lôi kéo tay Mục Hiểu Hiểu, nói: "Hai chú cháu cứ nói chuyện đi, để dì dẫn Hiểu Hiểu ra ngoài đi dạo nhé, cũng tiện mua chút đồ."
Điền Chí Thành đi theo Điền Lộ Bình lên trên lâu, bước vào phòng sách.
Trong phòng sách có chút tối, Điền Lộ Bình kéo mấy bức màn ở cửa sổ ra, khiến ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, khiến phòng sách sáng rực lên.
Một kệ sách lớn chiếm trọn một vách tường, bên trên đều là sách, trong phòng sách có một bàn làm việc, hai bên phòng đều có ghế bành, bên trên ghế là những cái đềm ngồi mềm mại.
"Cháu ngồi đi." Điền Lộ Bình để Điền Chí Thành ngồi xuống ghế, ông xoay người bước đến tủ thủy tinh phía sau lấy ra một hộp cà phê,'Cháu uống cà phê không?”
Điền Chí Thành lắc lắc đầu cười nói với ông: "Cháu cảm thấy uống trà hợp khẩu vị của cháu hơn."
"Cháu còn trẻ tuổi như vậy, sao lại có khẩu vị giống mấy cụ già thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận