Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 198
Vương Tĩnh gật gật đầu, nhìn về phía Chu Chính cười nói.
"Chỉ cần em thích là được, còn phải vừa ý Hiểu Hiểu." Chu Chính bước tới quàng tay qua vai Vương Tĩnh, nói: "Nếu như em thích ban công, chi bằng chúng ta cũng mua một căn ở gần đây đi, không có việc gì thì đến đây ở, thỉnh thoảng có thể đi qua cửa."
Hai mắt Vương Tĩnh sáng lên, cô nhìn ban công bên cạnh, tiếc nuối nói: 'Nếu bên cạnh cũng bán thì tốt rồi, chúng ta còn có thể làm hàng xóm với Hiểu Hiểu."
"Anh sẽ nhờ người chú ý nhiều hơn, không chừng sẽ bán đó." Chu Chính cười nói.
Vương Tĩnh nhìn trúng, Chu Chính tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Người giới thiệu lập tức hẹn chủ nhà ra, đồng thời yêu cầu Chu Chính thanh toán tiên đặt cọc, nhân tiện hẹn ngày thanh toán nốt số tiền còn lại rồi sang tên luôn.
Tất cả đồ dùng trong phòng chủ nhà đều không cần nữa, nghe vậy Vương Tĩnh cực kỳ sảng khoái nên không mặc cả, thậm chí còn chu đáo lấy một tờ tiền lẻ. Một nhà sáu mươi mét vuông với một ban công nhỏ có giá ba mươi hai nghìn đồng, Vương Tĩnh cảm thấy rất đáng giá.
Về phần Chu Lỗi, nếu biết Chu Chính bỏ ra ba mươi hai nghìn đồng để mua nhà cho con gái mình, không biết anh ta có tức giận hay không, bà cũng không quan tâm, thậm chí còn hy vọng đối phương tốt nhất là làm ầm ï lên, càng khó coi càng tốt. ...
Đại học Giang gần đây có khá nhiều tiết học, Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành cơ bản đều ở trên cùng một ranh giới giữa trường và nhà, vất vả lắm mới chờ được hôm không có tiết thì đó là ngày nghỉ theo luật định, Điền Chí Thành lại muốn đi Kinh Thị.
"Mẹ em bảo em tuần này về nhà một chuyến, cuối tuần anh có thể trở về không?" Mục Hiểu Hiểu không muốn một mình trở về nhà họ Chu, chủ yếu là không muốn gặp phải Chu Lỗi.
Khi còn nhỏ không ít lần cô bị Chu Lỗi bắt nạt, đối phương lại quen diễn trò, mỗi lần cô phàn nàn với mẹ cô, đều sẽ bị coi như trẻ con chơi đùa, dần dà cô cũng không thích nói về nó nữa.
Nghĩ đến về nhà họ Chu sẽ gặp phải Chu Lỗi, Mục Hiểu Hiểu cũng không quá muốn đi.
"Lần này anh sẽ không đi lâu đâu, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ trở về, nếu em muốn tìm mẹ, hay là đi đến nhà xưởng, chỗ nhà ho Chu thì chờ anh trở về rồi chúng ta cùng đi." Điền Chí Thành an ủi nói.
Không chỉ có Mục Hiểu Hiểu chống cự, Điền Chí Thành cũng không yên tâm để Mục Hiểu Hiểu một mình đến nhà họ Chu, Chu Lỗi này đã không ít lần bắt nạt Mục Hiểu Hiểu, ngược lại anh muốn nhìn một chút, rốt cuộc là loại khốn nạn gì, có thể làm ra việc như bắt nạt cô gái nhỏ.
"Ân, vậy anh phải chú ý an toàn."
Tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu hơi sa sút, nghĩ đến Điền Chí Thành phải rời đi hai ngày, không hiểu sao tâm trạng không tốt lên được.
Cô biết Điền Chí Thành đang lén lút làm ăn, nhưng hình như cô không thể giúp được gì, vĩnh viễn đều ở phía sau Điền Chí Thành, hưởng thụ sự chăm sóc của Điền Chí Thành.
Thật ra, cô cũng muốn đi Kinh Thị với Điền Chí Thành.
Nếu cô có thể giúp đỡ thì tốt rồi, Mục Hiểu Hiểu cắn môi, trong lòng đột nhiên nghĩ tới việc chuyển khoa.
Khoa hiện tại cô đăng ký, sau này tốt nghiệp, hoặc là ở lại trường hoặc là làm giáo viên, mà Điền Chí Thành hơn phân nửa sẽ không chấp nhận phân phó như vậy, chắc chắn sẽ tiếp tục việc làm ăn của anh.
Nếu cô chuyển sang khoa kinh tế tài chính, sau này cô cũng có thể giúp đỡ Điền Chí Thành.
Mục Hiểu Hiểu càng nghĩ thì ý niệm trong đầu càng sâu, cô nghĩ lần này chờ Điền Chí Thành từ Kinh Thị trở về, sẽ thương lượng với anh một chút.
Điền Chí Thành xuất phát đi Kinh Thị, ngoại trừ những kiểu dáng kia ra, lại có thêm một vài kiểu dáng khác.
Loại vật nhỏ này, nếu kiểu dáng luôn đổi mới sẽ có thể bán được nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận