Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 58
Để tôi xem tên lưu lanh Điền Chí Thanh đó còn dám làm gì với cô." Điền Kiến Thiết tức giận nói.
Vương Cương và Điền Kiến Thiết mỗi người một câu, nói một cách rất có lý, nhưng khuôn mặt của Mục Hiểu Hiểu lại càng thêm xấu hổ và tức giận, mép áo bị cô ấy nhồi vào nhau thành một cục nhăn nhó.
Thì ra trong đôi mắt xinh đẹp kia đã rơm rớm nước mắt từ sớm, hai người trước mặt nói nghe rất hay, xét xử tội lưu manh của Điền Chí Thành ư? Thế còn cô ấy thì sao?
Cô ấy có thể không phải gả cho Điền Chí Thành, nhưng danh tiếng của cô cũng sẽ bị hủy hoại, bất kể là cô ấy có muốn tìm chồng ở dưới quê hay không, thì đều sẽ không tìm được đối tượng tốt nào nữa.
Hơn nữa những lời đồn đại còn đáng sợ hơn cả cọp dữ, dù cho cô ấy không muốn lấy chồng, thì cũng phải đối mặt với những lời bàn tán xung quanh.
Hơn nữa tuy là Điền Chí Thành không phải là người tốt gì, nhưng sự chân thành của người ta vẫn tốt hơn nhiều so với hai người mở miệng ra toàn lời lý lẽ ở trước mặt kia.
Mục Hiểu Hiểu không phải là lần đầu tiên mới đến vùng nông thôn, cô ấy ít nhiều gì cũng nghe nói về tính cách của Vương Cường ra sao, nên cũng biết đôi chút.
Nếu nói rằng chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ cô ấy, thì đúng là tức cười thật, trong nhóm thanh niên trí thức trước, có một nữ thanh niên trí thức cũng cùng chung cảnh ngộ với cô ấy, nên đã tìm đến tổ chức để làm chủ, rồi không phải gả cho người đàn ông xúc phạm cô ấy.
Nhưng sau đó đã không còn ai quan tâm đến nữ thanh niên trí thức đó nữa, cô gái ấy bị người khác chỉ trích sỉ nhục, liền báo cáo với Chỉ đạo Vương đây, nhưng đối phương lại nói cây ngay không sợ chết đứng, sao lại sợ người khác bàn tán về cô ấy chứ.
Cuối cùng nữ thanh niên trí thức ấy không chịu nổi cảnh bạo lực ngôn ngữ nên tinh thần hoang mang, và rồi rơi xuống sông chết mất.
Vụ việc trôi qua chỉ mới vài năm, những người này đã dễ dàng quên tất tần tật rồi.
"Cảm ơn Chỉ đạo viên Vương và đồng chí Điền, và cũng cảm ơn sự quan tâm và yêu mến của tổ chức cấp trên dành cho tôi. Tôi đã đồng ý lời hỏi cưới của Điền Chí Thành, cũng đã chọn sẵn ngày lành, không cần thiết làm gì khác nữa." Mục Hiểu Hiểu cũng chả muốn nói thêm điều gì, giọng nói của cô ấy vô cùng thờ ơ.
"Đồng chí Hiểu Hiểu, em còn băn khoăn điều gì sao, em có thể nói ra, chúng tôi đều sẽ giúp em, cùng em nghĩ cách." Điền Kiến Thiết hơi nóng nảy, vì cái gì Mục Hiểu Hiểu ngay lập tức nhận lời, chẳng lẽ cô bằng lòng kết hôn với một tên nhà nghèo không một xu dính túi, lại còn là một kẻ như Điền Chí Thành nữa chứ.
"Tôi thật sự cảm ơn sự nhiệt tình của đồng chí Điền, nhưng chuyện này tôi không muốn truy cứu lại nữa."
Mục Hiểu Hiểu kiên quyết lắc đầu, cô có chính kiến riêng của mình, một khi đã đồng ý điều gì tất nhiên cô sẽ không đổi ý.
Dù cho sau này gả vào Điền gia là tốt hay xấu, cô cũng sẽ tự mình gánh vác.
Lời mà Điền Kiến Thiết nói không đúng tí nào, Mục Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng, ngược lại là mẹ cô gả cho một người chồng có công ăn việc làm ổn định, gia đình giàu có quyền có thế, nhưng lại có một cặp con gái chẳng ra gì.
Chẳng lẽ cuộc sống như vậy là tốt sao? Còn không phải là nhìn sắc mặt người khác, lấy lòng người ta, đến nỗi ngay cả chính con gái của mình cũng lấy lòng được.
Vương Cương vốn đã không muốn quản chuyện này, thấy Mục Hiểu Hiểu thái độ kiên quyết như vậy, anh ta cũng lười nói thêm. "Kiến Thiết à, anh xem đồng chí Hiểu Hiểu người ta đã nói như vậy rồi, anh không cần phải nói thêm nữa."
"Nhưng mà... nhân phẩm Điền Chí Thành không tốt, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là hại đồng chí Hiểu Hiểu cả đời sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận