Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 96
"Tôi..." Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Điền Chí Thành, trong lòng cô liền cảm thấy yên ổn, cô hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Sau khi tôi gả cho anh, anh phải để tôi tham gia thi đại học, không thể ngăn cản tôi, có thể không?”
"Chỉ chuyện này?" Điền Chí Thành có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ Mục Hiểu Hiểu cho rằng anh không cho cô tham gia cuộc thi đại học sao? Ngay từ đầu anh đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu trúng tuyển, anh sẽ đi theo chiếu cố chăm sóc cô.
Thì ra Mục Hiểu Hiểu rối rắm cả nửa ngày vì việc này.
"Vì sao cô cảm thấy tôi không cho cô thi đại học." Điền Chí Thành dở khóc dở cười nói: "Khi cô đã gả cho tôi thì cô chính là người Điền gia, tôi còn hy vọng cô sẽ đậu đại học, làm rạng rỡ tổ tông Điền gia đấy."
Mắt Mục Hiểu Hiểu lập tức sáng lên, lại nhớ đến suy nghĩ vừa rồi cô sợ Điền Chí Thành ngăn cản mình tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trong lòng lại có chút xấu hổ.
"Thật xin lỗi, tôi tưởng là..."
"Hiểu Hiểu, em không bao giờ phải nói lời xin lỗi với tôi." Điền Chí Thành ngắt lời Mục Hiểu Hiểu, nghiêm túc nói.
Dù sao ngay từ đầu là do nguyên thân có lỗi với Mục Hiểu Hiểu, nếu như lúc nguyên thân không đẩy Mục Hiểu Hiểu xuống sông, lại đối xử với người nhà kiểu vừa đấm vừa xoa như vậy, thì Mục Hiểu Hiểu sẽ không cần lo lắng có người ngăn cản cô.
Nếu Mục Hiểu Hiểu thi đỗ vào trường đại học, sau này cô ấy hẳn sẽ có một cuộc sống tươi sáng hơn, nói sao thì đều là do nguyên thân đã có lỗi với Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, hai người cũng không ai nói lời nào, tự nhiên Điền Chí Thành nhìn thấy có giọt nước trên mặt đất, mới phát hiện ra là Mục Hiểu Hiểu đang khóc.
"Hiểu Hiểu, em sao vậy?" Điền Chí Thành nghĩ rằng mình nói gì sai, anh ngơ ngác như một đứa trẻ, tay chân luống cuống hết cả lên.
Cô cứ khóc thút thít không thành tiếng làm cho Điền Chí Thành có chút bối rối, anh đang suy nghĩ lựa lời an ủi Mục Hiểu Hiểu thế nào thì cô liền ôm lấy anh.
Mục Hiểu Hiểu tựa đầu vào ngực anh, nước mắt thấm qua áo làm ướt vào da thịt, hơi nóng gần như đang thiêu đốt anh, anh xoa đầu Mục Hiểu Hiểu, động tác mang vài phần trấn an cô.
"Cảm ơn anh..." Mục Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói, giọng nghẹn ngào nức nở.
Mặc dù không biết Mục Hiểu Hiểu đang nghĩ cái gì, nhưng mà Điền Chí Thành đã thề, sau này sẽ không bao giờ để Mục Hiểu Hiểu phải khóc thương †âm như vậy nữa.
Mục Hiểu Hiểu chỉ là nghĩ tới mẹ cô đang ở Thượng Hải xa xôi, sắp tới cô cũng sẽ có một gia đình mới, sẽ không phải vì cuộc sống hạnh phúc của mẹ mà buộc phải hòa nhập vào một ngôi nhà không thuộc về mình nữa.
Mặc dù nhà họ Điền không giàu có, Điền Chí Thành cũng vẫn còn nhiều vấn đề nhỏ, nhưng cô tin rằng chỉ cần cô chịu khó làm việc chăm chỉ, chắc chắn cuộc sống sẽ không kém hơn ở Thượng Hải
Tâm trạng Mục Hiểu Hiểu dần ổn định trở lại, sau khi ý thức được mình vừa làm chuyện gì, cô đột nhiên lui ra, mặt đỏ bừng không dám nhìn Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành lại cười hớn hở, chọc cho Mục Hiểu Hiểu phải ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, vừa thẹn vừa giận, Điền Chí Thành vội vàng ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt lại không che giấu được.
Cũng may vừa rồi hai người bọn họ đứng ở phía sau cây đa, vừa vặn có thể che được bóng dáng cả hai, nếu không cảnh tượng vừa rồi bị người khác nhìn thấy, Mục Hiểu Hiểu lại càng thêm thẹn thùng. "Tôi không có yêu cầu thêm gì khác, anh bảo người ta đưa tới cho tôi cũng được." Mặt Mục Hiểu Hiểu vẫn còn đỏ, nhưng giọng nói nghe đã vui vẻ hơn rất nhiều.
"Vậy cũng được, lúc đó để tôi bảo thím Mai Hương đưa tới cho, em muốn tổ chức hôn lễ ở khu nhà thanh niên tri thức hay là ở nhà thím Mai Hương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận