Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 112
Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, cô sẽ không phản kháng lại, giống như Đỗ Phương, cô ta nhiều lần khiêu khích Mục Hiểu Hiểu, chỉ có vài lần, Mục Hiểu Hiểu sẽ đáp trả lại đối phương, những lúc còn lại cô đều lựa chọn bỏ qua.
Mục Hiểu Hiểu như vậy, khiến Điền Chí Thành có chút đau lòng.
Trán Điền Chí Thành chống lên cái trán của Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô, lông mi Mục Hiểu Hiểu run rẩy, đôi mắt cô không tự giác mà rũ xuống, Điền Chí Thành sấn lại gần, lén hôn lên môi Mục Hiểu Hiểu một cái, sau đó anh nhìn gương mặt Mục Hiểu Hiểu dần dần nhiễm đỏ.
Hai người ôm nhau ngủ trưa, buổi chiều lại đến khu nhà thanh niên trí thức ôn tập.
Lý Hoa Hương cứ như vậy mà ở lại Điền gia, ở hơn nửa tháng, cũng không thấy bên nhà họ Vương truyền chút tin tức nào.
Điền Chí Thành cũng không chú ý đến nhà họ Vương, khoảng thời gian gần đây anh đều chạy vào huyện thành, cùng Triệu Trình hỏi thăm việc thi đại học.
Ngày thi đại học ngày càng đến gần, không riêng Mục Hiểu Hiểu bồn chồn lo lắng, mà ngay cả Điền Chí Thành cũng thấp thỏm, anh giống như trở về những ngày sắp thi tốt nghiệp để vào đại học ở đời trước.
Hai người Điền Chí Thành và Triệu Trình đều tìm hiểu rõ địa điểm tổ chức thị, thời tiết ngày càng chuyển lạnh, đã cuối tháng 11, bầu trời liên tục hạ vài trận mưa, không khí ở huyện thành càng lạnh hơn.
Điền Chí Thành lấy ra chiếc áo khoác bằng vải nỉ mà lúc trước anh đã mua, vừa nói: 'Buổi thi ngày mai em mang theo cái áo này, bên trong có đệm thêm hai tầng áo lông, địa điểm thi gần hồ nước, rất lạnh, buổi tối chúng ta đi ngủ sớm, buổi sáng anh lái xa chở em đi thi."
"Ừ" Mục Hiểu Hiểu gật gật đầu, cô ngồi ở trước bàn trang điểm cầm lược chải tóc, rồi chui vào ổ chăn, dựa vào bả vai Điền Chí Thành, hỏi: “Anh nói xem, em có thể thi đậu không?”
Trước khi cuộc thi diễn ra, đa phần các thí sinh đều có chút lo lắng bồn chồn, Điền Chí Thành rất hiểu điều này, anh trấn an mà xoa xoa cánh tay Mục Hiểu Hiểu, kiên định nói: "Chắc chắn sẽ đậu đại học, anh tin tưởng em."
Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, đôi mắt hai người nhìn về nhau, cùng nở nụ cười.
Cuối tháng 11, mùa đông bắt đầu tới, gió bắc rét lanh thổi quét toàn bô thành phố Gianda. Ngoài cửa sổ tối om, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét, Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu từ trong ổ chăn ấm áp bò dậy.
Điền Chí Thành mặc lên người một chiếc áo lông thật dày, lại mặc thêm một chiếc áo ngắn màu xanh biển rồi giúp Mục Hiểu Hiểu đánh răng rửa mặt.
Nhà chính có đốt đèn dầu, rất sáng, có lẽ quả phụ Điền đã thức dậy, Điền Chí Thành đi phòng bếp lấy nước, quả nhiên anh thấy quả phụ Điền đang nấu mì ở phòng bếp.
"Hiểu Hiểu dậy chưa con, đợi lát nữa mì nấu xong thì mỗi đứa ăn một chén, ăn mì nóng để lúc lên đường sẽ thoải mái chút, con nhớ nói Hiểu Hiểu mặc nhiều áo ấm chút, thời tiết hôm nay rất lạnh, mặc không đủ ấm là dễ bệnh đấy." Quả phụ Điền nhìn thấy Điền Chí Thành, bà vừa đổ thêm nước vào nồi, vừa dặn dò anh.
"Dậy rồi mẹ, thời tiết lạnh như vậy sao mẹ không ngủ nhiều một chút, con và Hiểu Hiểu đi huyện thành có thể ăn sáng được mà." Điền Chí Thành nói.
"Mẹ ngủ không sâu, đã tỉnh rồi sẽ ngủ lại không được, mà đồ ăn ở huyện thành đắt lắm, có chút tiền con cứ tiết kiệm đi." Quả phụ Điền dỗi nói: "Hơn nữa thời điểm này quan trọng nên phải cẩn thận chút, lỡ như ăn đồ bên ngoài khiến Hiểu Hiểu bị đau bụng thì không tốt, giữa trưa nếu còn thời gian thì hai đứa chạy về nhà ăn, nếu không đủ thời gian, thì đừng ăn ở ven đường, đến tiệm cơm nhà nước ăn nhé."
"Con biết rồi, nhất định sẽ không để con dâu mẹ bị đói." Điền Chí Thành lấy nước sôi trong bình nước nóng đổ ra chậu rửa mặt, lại lấy chút nước lạnh từ lu nước pha chung với nước nóng, rồi mới mang chậu rửa mặt về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận