Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 127

Chương 127Chương 127
Hàn Ngọc Phân cũng không phải loại người hiền lành gì, người ta chế nhạo bà, bà ngay lập tức có thể chửi mắng lại, nhất thời trong thôn có chút ồn ào náo loạn.
Điền Kiến Thiết không ngờ rằng Điền Chí Thành có thể thi đậu, lúc nghe được tin này, anh ta còn có không dám tin, nhưng mọi người trong thôn đều nói như vậy, Điền Chí Thành cũng không có bác bỏ gì.
Hơn nữa, thư thông báo cũng sắp gửi về thôn, anh ta không muốn tin thì cũng không thể tự lừa dối chính mình, mọi người trong thôn cứ đồn đại vớ vẩn, cộng thêm tâm trạng của Điền Kiến Thiết đang hoảng loạn, anh ta không thế nào đi ra khỏi cửa.
Thật ra thì điểm của Điền Kiến Thiết không quá thấp, chẳng qua là anh ta đã đánh giá mình quá cao thôi, dự tính điểm của mình cao hơn đến 10-20 điểm, và lúc điền nguyện vọng cũng đã quá kích động, chọn trường đại học với điểm số tương đương dự tính đó, nếu Điền Kiến Thiết làm giống như Mai Quyên, chọn trường có điểm tuyển thấp hơn một chút thì sẽ không đến nổi như bây giờ.
Năm nay Điền Kiến Thiết đã không còn cơ hội nữa, anh ta muốn thi đại học, chỉ có thể đợi đến sang năm thi lại thôi. Nhưng khi Điền Kiến Thiết nghĩ đến loại người như Điền Chí Thành cũng thi đậu đại học, trong lòng anh †a vô cùng khó chịu như có lửa đốt vậy, tại sao Điền Chí Thành có thể thi đậu chứ?
Hai người bọn họ ở cùng một thôn, trước đây Điền Chí Thành ở trong miệng người thôn Chu Điền chỉ là một tên thanh niên hư lười biếng, thủ đoạn xảo quyệt, còn anh ta là một thanh niên trí thức có tương lai xán lạn.
Bây giờ hai người bọn họ như đổi ngược cho nhau, cho dù Điền Chí Thành trước đây có như thế nào, thì bây giờ anh anh ấy đã thi đậu đại học, sau này sẽ là sinh viên đại học.
Không chỉ được trợ cấp vào đại học, nói không chừng còn được bố trí công việc lương cao khi ra trường, theo lời người trong thôn Chu Điền, Điền Chí Thành đã không còn là Điền Chí Thành mà mọi người khinh thường trước đây nữa.
Điền Chí Thành không quan tâm đến người trong thôn Chu Điền nghĩ gì, lúc trước có tiếng xấu anh đã không thèm để ý, tự nhiên bây giờ càng không thèm quan tâm.
Anh nhờ Triệu Trình mua hai vé tàu đi đến Kinh Thị, chuẩn bị cuối năm đưa Mục Hiểu Hiểu đi một chuyến đến Kinh Thị.
Chỉ là, chuyên này anh chưa nói cho quả phu Điền biết, ngay cả Mục Hiểu Hiểu cũng không biết.
Buổi tối lúc ngủ, Điền Chí Thành nằm trong chăn nói chuyện này với Mục Hiểu Hiểu.
"Đi Kinh Thị sao? Đêm giao thừa chúng ta đến Kinh Thị làm gì?" Mục Hiểu Hiểu hơi khó hiểu hỏi.
"Qua năm mới chúng ta phải đi học rồi, anh dẫn em ra ngoài đi chơi một vòng, nhân tiện kiếm thêm chút tiền luôn." Điền Chí Thành ôm Mục Hiểu Hiểu nói.
"Kiếm tiền kiểu gì vậy?" Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn rõ sườn mặt Điền Chí Thành, quai hàm rõ ràng, mang theo thần thái bình tĩnh trầm ổn thu hút.
"Kiếm tiền là chuyện đàn ông nên lo, em cứ lo chơi đi là được." Điền Chí Thành cúi đầu xuống hôn lên trán Mục Hiểu Hiểu:"Em phải tin tưởng anh, anh đã nói sẽ cho em một cuộc sống thật tốt mà."
Mục Hiểu Hiểu đặt tay lên ngực Điền Chí Thành, tựa đầu vào vai Điền Chí Thành, nhẹ nhàng nói: "Em tin, nhưng mà anh phải cẩn thận, chúng ta đã đồng ý cùng nhau đi học đại học mà."
Mặc dù Mục Hiểu Hiểu không hiểu Điển Chí Thành kiếm tiên như thế nào, nhưng cô lại nghĩ tới bốn chữ đầu cơ trục lợi, Mục Hiểu Hiểu không quan tâm đến việc kiếm tiên, cũng không quan tâm đến cái gọi là cuộc sống tốt đẹp, cô chỉ muốn có được bình yên. Nhưng thấy Điền Chí Thành đã quyết định như vậy rồi, từ đáy lòng cô chỉ có thể hy vọng Điền Chí Thành bình an vô sự, bọn họ sẽ cùng nhau đi đến Thượng Hải, khi đi học sẽ cùng nhau học bài, lúc nghỉ ngơi có thể cùng nhau đi ngắm nhìn phong cảnh Thượng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận