Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 147
Tiếng bàn luận không ngừng xuất hiện, đa phần đều đang nói về trang phục của bọn họ, từ quần áo cho đến trang sức trên đầu, mọi thứ cùng hòa hợp thống nhất với nhau, vừa nhìn vào đã khiến mắt người khác sáng bừng lên.
Các sinh viên nữ nghe thấy tiếng khen ngợi xung quanh thế là không khỏi nâng cằm lên, nghe theo sự chỉ dẫn của huấn luyện viên vũ đạo, bắt đầu luyện tập.
Mặc dù là các nhóm khác ở xung quanh cũng bắt đầu luyện tập tiếp, nhưng trong lúc tập bọn họ vẫn khó tránh khỏi mà liếc nhìn các sinh viên nữ đó, đợi đến khi kết thúc buổi tập, các cô ấy lập tức bị mọi người vây quanh.
Tất cả mọi người đều hỏi các cô ấy mua quần áo với trang sức trên tóc ở đâu, các sinh viên nữ cũng không giấu diếm, trực tiếp nói địa chỉ cho bọn họ, có không ít người la hét đợi học xong nhất định sẽ đi mua.
Trong khu mua sắm, Lê Thư vẫn ngồi trên ghế đọc báo giấy như ngày thường, không mời gọi cũng không hầu hạ các khách hàng đi ngang qua sạp, trông như không hề quan tâm đến chuyện buôn bán. Chỉ có Lê Viện đang bận rộn kêu gọi khách hàng, gửi tiền thừa cho khách xong, cô không nhịn được mà liếc nhìn ba mình một cái.
"Ba, cho dù là ba có không thiếu công việc thì cũng phải kính nghiệp một chút đi chứ, người đến là khách, nếu ông nội mà biết ba buôn bán thế này thì nhất định sẽ lấy cán cân đánh ba cho xem. "
"Ông con đã chết mười hai năm rồi. " Lê Thư dịch mông, lật mặt tờ báo: "Ngoan ngoãn buôn bán đi, con chính là người kế nghiệp của việc buôn bán nhà chúng ta đó, sau này chuyện buôn bán của ba đều sẽ là của con hất. "
"Thôi đi, con sợ không đến phiên con kế thừa gia nghiệp thì cái sạp của ba đã sụp đổ mất tiêu rồi. "
Lê Viện phỉ nhổ vài câu, đúng lúc này lại có người đến mua đồ, cô chỉ đành đón tiếp khách hàng.
Ở cửa vào khu mua sắm, các học sinh tụ lại hai ba người chung một nhóm đi vào, trong đó còn có một hai sinh viên nam nữa.
Sau khi tiến vào khu mua sắm, tất cả đều đi thẳng đến sạp bán trang sức, bọn họ nghe nói là kẹp tóc và ghim cài áo này đều do thợ thủ công lành nghề làm, không có nhiều hàng nên mới vội vã đến thế.
Lê Viện vừa mới bổ sung thêm hàng vừa bán đi lên sạp thì mấy sinh viên nữ kia đã đứng ngay ở trước sạp rồi, bọn họ cầm lấy đồ trên sạp bắt đầu chọn lựa.
Ban đầu Lê Viện còn có hơi bất ngờ, nhưng đợi khi nhìn ra tất cả bọn họ đều ăn mặc như sinh viên, thế là trong lòng cô lập tức sáng tỏ như gương, nhiệt tình đón tiếp khách hàng.
"Các em cũng là sinh viên của Đại học Kinh đúng không?"
"Sao chị biết vậy ạ?"
"Nghe nói sinh viên nữ ở Đại học Kinh đều rất đẹp, hơn nữa chẳng phải gần đây trường đang tổ chức hội diễn gì đó à, có rất nhiều học sinh trường em đến đây mua đồ đó. " Lê Viện cười nói.
"Đó đều là bạn học của bọn em cả. ' Một sinh viên nữ nọ có dáng vẻ vô cùng khôn khéo, cô ấy cầm kẹp tóc lên nói: "Học sinh trường em đều mua đồ của chị hết cả, lát nữa chị nhớ tính rẻ cho bọn em một chút nha. "
"Đương nhiên rồi, mấy em cứ chọn trước đi, chọn xong rồi thì báo chị. " Lê Viện nở một nụ cười rất chân thành.
Các cô gái chọn đồ rất vui vẻ sau đó lại so tới so lui, thế nên bọn họ chậm chạp nửa ngày trời mới chọn Xong, xung quanh cũng có không ít người tụ tập lại sạp của Lê Viện để hóng chuyện.
Kết quả là bọn họ cũng bị những món hàng trên sạp hấp dẫn.
Có người nhanh tay cầm lên chuẩn bị tính tiền, nhưng đợi sau khi Lê Viện báo giá xong, có không ít người chần chừ.
Dù sao thì cái giá này đúng là có hơi mắc thật, nhưng thật sự là hàng rất đẹp, trong lúc đang chần chừ, bỗng có người chỉ vào món đồ trong tay của đối phương rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận