Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 201
"Nghỉ hè cũng sắp đến rồi, lúc đó con có thể nghỉ hai tháng gì đó."
Bà nghe xong càng cao hứng.
Ăn cơm xong rồi, giúp bà dọn dẹp chén đũa, lau bàn, liền nói với quả phụ Điền về việc muốn đi huyện thành.
"Con đi huyện thành tìm Trình ca có chút việc, trước cơm chiều sẽ về."
Điền Chí Thành lần này về nhà không chỉ để gặp mẹ và bà, mà còn mang cho Triệu Trình một số đồng hồ.
Sau khi Hiểu Hiểu cùng Vương Tĩnh giải quyết hiểu lầm, Điền Chí Thành có nghiêm túc suy nghĩ lại việc đó, giống Thượng Hải, Kinh thị lớn hơn một chút so với thành thị, trừ bỏ Cung Tiêu Xã cùng cửa hàng, thương trường chính là một con đường mua sắm khác.
Giống như ở Kinh thị, có một số trung tâm mua sắm lớn nhỏ, bán rất nhiều thứ, bao gồm quần áo, giày dép và các phụ kiện khác nhau, cũng như nồi, chảo, dưa chua, rau và thịt. Sản xuất để bán kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.
Nhưng tất cả những thứ này đều cần phải xin giấy phép kinh doanh và phải được chính thức công nhận trước khi bạn có thể bán chúng.
Điền Chí Thành chưa bao giờ tới Thượng Hải, có lẽ cũng không khác lắm.
Vương Tĩnh cùng Chu Chính đều làm ở xưởng quần áo, Chu Chính là phó xưởng, khẳng định quen biết không ít người, Vương Tĩnh tuy rằng chỉ là kế toán, nhưng bà là vợ của phó xưởng nha.
Điền Chí Thành cân nhắc suy nghĩ hỏi thăm một chút về thương trường từ chỗ mẹ vợ tương lai Vương Tĩnh, đương nhiên anh khẳng định không có thời gian đi quản lý quầy hàng, việc này còn phải Triệu Trình làm.
Nhiều năm trước anh cùng Triệu Trình đánh hứa hẹn, nói muốn ở Thượng Hải cân nhắc điểm chuyện nên làm một chút, Kinh Thị kia tạm thời không thể cho anh ta nhúng tay vào, chờ anh đem kho hàng chuẩn bị cho tốt, rồi đưa Triệu Trình tiến hành lập nhóm.
Nhưng bên kia Thượng Hải chúng ta có thể mở đường trước, còn chuyện bán chạy hay không hãy nói. Tóm lại, không phải lúc nào cũng có thể để yên cho anh ta.
Lúc Điền Chí Thành đi tìm Triệu Trình, đối phương mới vừa đưa hàng hóa trở về, hiện tại vẫn là mùa xuân anh ta lai mặc mỗi chiếc áo khoác, mồ hôi nhã nhại.
"Này không phải sinh viên mới sao?" Thấy Điền Chí Thành, Triệu Trình cười trêu ghẹo nói.
“Trình ca."
"Anh nhớ rõ các em còn chưa nghỉ lễ, trở về làm gì." Triệu Trình lau mồ hôi hỏi.
"Trở về nhìn xem mẹ một chút, thuận đường mang cho anh một thứ." Điền Chí Thành đặt chiếc đồng hồ vào hộp trên bàn, nói vắn tắt về mẹ ruột của Mục Hiểu Hiểu là Vương Tĩnh và cha dượng Chu Chính.
"Chờ em qua hỏi mẹ Vương, nếu bà ấy đồng ý, chúng ta liền ở Thượng Hải mở một gian hàng, em phụ trách đi Kinh Thị nhập hàng, miệng lưỡi Trình ca anh so với em nhanh nhẹn, liền phụ trách bán hàng hóa anh xem như thế nào."
Triệu Trình nghe xong ánh mắt liền sáng lên, trong khoảng thời gian này anh ta toàn dựa vào mua đồng hồ kết bạn những khách hàng, thuận tiện còn bán đi không ít thổ sản vùng núi.
Tuy rằng mình hiện tại không thu thổ sản vùng núi, đều cho người khác làm, nhưng mà giúp đỡ họ bán những thứ này cho người có tiền ở thành phố, khẳng định so chợ đen tốt hơn nhiều.
Sau khi trải qua những khoản lãi khủng từ đồng hồ, lợi nhuận từ việc bán sản phẩm thổ sản ở vùng núi không có gì đáng kể, nhưng dù có nhỏ đến đâu thì nó vẫn là thịt.
Triệu Trình vốn định một bên làm nghề cũ, một bên chờ tin tức của Điền Chí Thành, không nghĩ rằng lại đến nhanh như vậy.
"Anh đoán những chiếc đồng hồ này sẽ mất một thời gian để bán chúng. Cho dù tận dụng thời gian ở đó em cũng không thể vội vàng kiếm tiền." Triệu Trình nghĩ rằng cha mẹ của Mục Hiểu Hiểu đều đến từ thành phố, nếu mọi người giúp đỡ nhiều chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu với họ.
"Vừa lúc anh còn có một ít thổ sản vùng núi, anh là người nhà quê nên không hiếm lạ, còn người thành phố lại cảm thấy quý giá, em mang lên tặng họ, xin họ làm chút việc thì cũng nên hiểu lễ nghĩa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận