Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 52
Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà bật cười. ...
Vào giờ cơm tối, khói bếp các nhà bốc lên, quả phụ Điền cũng đã nấu xong cơm ở nhà.
Từ sau khi Điền Chí Thành lấy tiền về nhà, chất lượng đồ ăn của nhà họ Điền đã tăng lên rõ ràng. Tay nghề của quả phụ Điền không tệ, rau dưa đơn giản, ngửi thôi cũng khiến miệng người ta mở lớn.
Trên bàn cũng không chỉ có cơm hoa màu, quả phụ Điền quen tiết kiệm, không nỡ nấu gạo loại tốt mà Điền Chí Thành mang về, mà bản thân chỉ sàng gạo thô thêm lần nữa rồi lại lấy đó nấu cơm.
Thôn làng vào buổi tối cũng không có hoạt động giải trí gì, Điền Chí Thành nằm ở trên giường, bắt đầu lướt Taobao.
Nếu như ngày mai mưa tiếp, anh muốn đi thị trấn một chuyến. Cách ngày mùa chưa đến mấy tháng, sau khi thu hoạch vụ thu anh sẽ kết hôn với Mục Hiểu Hiểu, thế nào cũng phải xây căn nhà trước khi kết hôn.
Điền Chí Thành suy nghĩ chuyện trong đầu, dần dần ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài trời đang mưa tí tách tí tách, công việc ngoài đồng không có cách nào làm được nên Điền Chí Thành không định đi làm.
Ăn sáng xong, Điền Chí Thành che dù đi thị trấn.
Trời mưa nên thôn làng có hơi im ắng, cơ bản đều làm tổ trong nhà.
Nhưng trong thị trấn lại vẫn luôn náo nhiệt, Điền Chí Thành quen mò đi chợ đêm. Vốn dĩ anh muốn tìm Triệu Trình, hỏi xem có bán đồng hồ hay không nhưng hình như hôm nay Triệu Trình không đến.
Người trong chợ đêm cũng không nhiều, đương nhiên là do trời mưa, người sẵn lòng ra ngoài cũng ít.
Nhưng cũng may lần trước bán được một lô lương thực loại tốt, kiếm được khá nhiều nên Điền Chí Thành chỉ để hai trăm đồng, còn lại thành số dư của Taobao.
Tạm thời Điền Chí Thành không định mua đồ trên Taobao, cho nên trong số dư vẫn còn hơn hai vạn đồng.
Bây giờ Điền Chí Thành không thiếu phiếu, ngoài mấy phiếu hiếm có thì mấy phiếu thường dùng hỗn tạp còn lại đều có. Lần trước nhận có hơi nhiều, Điền Chí Thành muốn mua gì ở công xã đều được.
Điền Chí Thành lại đi công xã một chuyến, lúc đi ra túi lớn túi nhỏ thắng lợi trở về.
Đơi về đến nhà, quả phu Điền nhìn thấy Điền Chí Thành lại mua một đống đồ, không khỏi oán trách nói: "Con có chút tiên lại làm linh tinh, con cũng là người sắp kết hôn rồi, nhiều chỗ phải tiêu tiền đấy, còn không biết tiết kiệm một chút."
Đương nhiên Điền Chí Thành biết nhưng tiền chỉ dựa vào tiết kiệm thì tiết kiệm không được. Anh lại lấy ra một trăm tám đưa cho quả phụ Điền: "Mẹ, đây là anh Trình cho con mượn. Con định xây lại nhà mình, đợi thời gian rảnh sau vụ mùa sẽ khởi công, tranh thủ xây xong trước cuối tháng mười."
"Sao con tìm người ta mượn nhiều vậy!" Quả phụ Điền cầm tiền có hơi phỏng tay*, cái này phải nuôi bao nhiêu heo mới có thể kiếm lại được. Điền Chí Thành nói mượn là mượn, đến lúc đó làm sao để trả.
(*Ví với sự việc khó giải quyết. )
"Mẹ, lát nữa con còn phải đi xuống nông thôn với Tranh Tử một chuyến, một chuyến cũng có thể kiếm hơn mười đồng, đến lúc đó con chạy nhiều chuyến thêm." Điền Chí Thành chẳng hề để ý, tìm Triệu Trình mượn tiền chỉ là lấy cớ nhưng anh vẫn phải giả vờ là mươn tiền: "Anh Trình nói, số tiền này không cần gấp, hai năm nữa trả anh ấy cũng được."
"Người ta làm anh em với con, con phải nhớ kỹ phần ân tình này." Quả phụ Điền là người mà một phần ơn cũng vô cùng nhớ rõ, trong hoạn nạn mới biết ai mới là người thật lòng. Nhớ đến anh trai chị dâu ở nhà mẹ đẻ, quả phụ Điền thở dài, lười phải suy nghĩ nữa.
"Chuyện nhà lát nữa mẹ nhờ người hỏi một chút, bây giờ tiền trong nhà không được dư dả, sau ngày mùa còn có thể chia một phần tiền. Nhà chúng ta không nhiều người, xây khoảng hai phòng cũng được rồi." Quả phụ Điền khoa tay múa chân tính toán.
Nhà họ Điền không nhiều người lắm, chỉ có mỗi hai mẹ con quả phụ Điền và Điền Chí Thành, đợi sau này Mục Hiểu Hiểu gả vào nhà rồi sinh con thì ở cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận