Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 199

Chương 199Chương 199
Điền Chí Thành xách đồ trực tiếp đi tứ hợp viện, Lê Thư rất vui khi nhìn Điền Chí Thành, ông thấy Điền Chí Thành lại mang cho ông một vài kiểu dáng mới, cười đến nỗi đôi mắt đều nheo lại.
Việc làm ăn của ông không hot, khai trương ba tháng, nhưng phải dựa vào hàng hoá của Điền Chí Thành, ông ấy đã kiếm được rất nhiều tiền.
Trong tứ hợp viện, còn có riêng một gian phòng, dường như là chỗ ở của Điền Chí Thành.
Sau này Điền Chí Thành đến Kinh Thị, sẽ không cần phiền toái đến khách sạn thuê phòng, trực tiếp ở tứ hợp viện là được.
Điền Chí Thành cũng không làm ra vẻ, sau khi kiểm tra hàng hoá cho Lê Thư, thu 10% tiền hàng, số tiền còn lại đến sáu tháng cuối năm mới kết toán.
Bây giờ Điền Chí Thành có tiền trong tay, vì vậy anh không để ý đến có mấy trăm tờ, trực tiếp lao vào Taobao.
Mặc dù Điền Lộ Bình ở bên kia vẫn luôn rất bận, nhưng lúc này lại chủ động tìm tới Điền Chí Thành.
Hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê, vị trí gần cửa sổ, bốn phía vắng vẻ xung quanh không có nhiều khách. Điền Lộ Bình đi lên lập tức đưa cho Điền Chí Thành một xấp tiền, Điền Chí Thành nhìn sơ qua, đại khái có một ngàn.
"Chú Lộ Bình, chú làm gì vậy?" Điền Chí Thành dở khóc dở cười hỏi.
"Đương nhiên là tìm cháu mua đồ." Điền Lộ Bình đặt mũ lên tay, nói: "Nước hoa lần trước của cháu, lấy cho chú thêm hai mươi bình."
Điền Lộ Bình nói, nhận ra Điền Chí Thành nhìn chằm chằm ông, lập tức cười nói: "Chính là lần trước thương nhân nước ngoài kia, đầu tháng tới Kinh Thị, hỏi chú nước hoa này có bán hay không, đưa tiền cho chú, nhờ chú mua giúp.
Về giá cả, chú thay cháu báo giá năm mươi, hẳn là cháu cũng có thể kiếm được không ít, nữ thương nhân nước ngoài kia cũng không thiếu tiên, đưa tiền ngược lại rất sảng khoái.
Chú biết tìm tiểu tử cháu rất khó nên ngồi ở nhà Lê Tử chờ cháu, nước hoa kia cháu có mang theo không?”
"Đương nhiên mang theo, này sao có thể quên, chỉ cần chú Lộ Bình giúp cháu phát tài." Điền Chí Thành cười cười, có Taobao ở trên người, dù không mang theo anh cũng có thể nói là mang theo.
Anh mang theo nhiều đồ như vậy, nhưng không ai biết anh mang bao nhiêu thứ.
"Phát tài hay không phát tài còn tùy vào tương lai sau này, chú không thể lấy số tiền nước hoa này để kiếm cho cháu được, chủ yếu phải dựa vào việc nói chuyện với nữ doanh nhân nước ngoài kia kia, nếu có thể thương lượng đặt được hàng từ nhà máy thì tốt biết mấy." Điền Lộ Bình dựa vào lưng ghế, thở dài thườn thượt.
"Hiện tại đơn hàng xuất khẩu thật sự không dễ làm, kỹ thuật của người ta so chúng ta còn tiên tiến hơn, nếu không phải năng suất của chúng ta mạnh, người ta chưa chắc sẽ đồng ý đặt hàng, nếu kỹ thuật của chúng ta có thể mạnh hơn người khác thì cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn."
Điền Lộ Bình một bên phun nước đắng, một bên thoải mái tưởng tượng nói: "Đến lúc đó, chúng ta không phải cầu xin người khác đặt hàng giống như cháu trai nữa, phải ngược lại."
"Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy."
Khóe môi Điền Chí Thành hơi nhếch lên, chính bởi vì có những người nỗ lực như này, mới khiến cho quốc gia đời sau trở nên cường đại.
Bốn mươi năm sau, Điền Lộ Bình cũng mới bảy mươi tuổi, ông sẽ tận mắt nhìn thấy quốc gia cường đại của bọn họ, không chỉ có thương mại phồn vinh, lực lương quân sư cũng rất cường đai. Chân chính trở thành một cường quốc không ai dám coi thường.
Nhưng trước mắt, còn cần phải kiên trì nỗ lực không ngừng.
Điền Chí Thành quay lại lấy nước hoa giao cho Điền Lộ Bình, rồi vội vàng trở về huyện Kinh một chuyến, ra ngoài mấy tháng, cũng chưa từng liên lạc với gia đình, Điền Chí Thành vẫn đang nhớ về việc chết tiệt.
Bây giờ là tiết thanh minh, trời mưa liên miên.
Điền Chí Thành đã mua rất nhiều thứ từ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trong huyện rồi túi lớn túi nhỏ quay về thôn Chu Điền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận