Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 141
Không ít người đi dạo trong cửa hàng tổng hợp, Điền Chí Thành đi xung quanh tìm một hồi lâu, anh còn hỏi người qua đường, để tìm quầy hàng của Điền Lộ Bình, một lát sau mới tìm được quầy hàng của ông.
Lúc này Điền Lộ Bình đang ngồi uống trà trên một cái ghế nhỏ trong quầy hàng, bên cạnh ông ấy là một người đàn ông trung niên có cái đầu hói, cùng một cô gái trẻ tuổi.
"Chú."
"Cháu tới rồi à, đưa hàng cho chú xem nào, để chú Lê bên cạnh nhìn một chút." Điền Lộ Bình uống một hớp trà, ông cũng không ngẩng đầu lên để nói.
"Nhìn ông bây giờ có bộ dáng của một người chú sao?" Lê Thư cười cười mà mắng một câu, thân thiết nhìn Điền Chí Thành nói: "Chú là Lê Thư, là bạn của chú cháu, cháu cứ gọi chú là chú Lê.”
"22?" Điền Chí Thành ngơ ngác không hiểu gì mà nhìn Điền Lộ Bình.
"Ông ấy gọi là Lê Thư." Điền Lộ Bình giải thích cho anh, rồi nhìn Lê Thư nói: "Lê Tử, ông có thể buông tha việc gọi tên của ông, mà nhanh chóng kiểm tra hàng của cháu trai của tôi không." "Ông lại làm trò trước mặt cháu trai ông, ông còn không gọi tên tôi, lại gọi bằng biệt danh để làm gì."
"Ông muốn chiếm chút lợi từ tôi thì chờ vài thập niên nữa đi, được rồi, ông đừng lải nhải nữa."
Từ cuộc nói chuyện của họ có thể thấy quan hệ giữa họ rất tốt, trong lúc cả hai đang đấu võ mồm với nhau Điền Chí Thành đã lấy mấy hộp sắt trong ba lô ra, sau đó anh lại mở từng hộp sắt rồi đặt lên bàn.
"Cái này được xưởng nào sản xuất thế, tôi chưa từng thấy qua những loại kẹp này, so với mấy loại hàng lúc trước chúng tôi nhập về còn đẹp hơn." Cô gái nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh làm phông nền lúc này mới thò qua quan sát, cô gái này nhìn ngắm những cái kẹp, lại quan sát mấy cái hộp chứa kim cài áo và thẻ kẹp sách.
"Thẻ kẹp sách này còn đẹp hơn mấy loại thẻ kẹp mà tôi nhìn thấy ở cửa hàng Hữu Nghị, còn mấy loại kim cài áo này nữa, một cái có giá tầm mấy chục đồng đấy." Cô gái này lắc lắc cánh tay Lê Thư nói: "Cha, cha mua hết hàng của cháu trai chú Lộ Bình đi, chắc chắn sẽ bán được."
Lê Thư nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của con gái ông Lê Viện, ông dở khóc dở cười nói: 'Cha còn chưa nói là không mua, không phải do cha chưa nhìn kỹ à"
"Tôi cũng không hiểu sự yêu thích của mấy cô gái nhỏ thời nay." Điền Lô Bình lắc đầu, chính ông cũng không xem trọng doanh số bán ra của mấy loại hàng này.
Điền Chí Thành thấy Lê Viện có hứng thú với hàng của anh, liền vội vàng nói: "Cô có thể cho tôi mượn bút không?"
Lê viện gật gật đầu, xoay người tìm giấy bút rồi đưa cho anh: "Anh cầm đi."
Điền Chí Thành nhận lấy giấy bút, anh vẽ lên giấy mấy loại kiểu tóc, rồi đưa cho Lê Thư xem.
"Người mua thẻ kẹp sách và kim cài áo có khả năng sẽ không nhiều lắm, nhưng kẹp tóc lại được ưa chuộng hơn, nếu chú Lê có nhân viên nữ, có thể bí mật cho họ kẹp lên tóc để quảng cáo. Trên giấy có vài loại kiểu tóc, phù hợp với từng loại kẹp, kiểu dáng tóc khác nhau, thì dùng kẹp cũng khác nhau, như vậy chúng ta mới có thể bán nhiều loại kẹp tóc, như vậy cũng ngăn được một số trường hợp xấu hổ ví dụ như trên đường đều gặp phải kẹp tóc giống hệt nhau."
Mọi người đều có nhu cầu làm đẹp, đặc biệt là giới nữ, trong lòng những cô gái trẻ đều mong muốn bản thân xinh đẹp và khác biệt, nếu họ đi trên đường nhìn thấy có người dùng kẹp tóc giống mình, trong lòng họ chắc chắn sẽ không thoải mái, không nhịn được ý nghĩ muốn so sánh giữa việc ai đẹp hơn ai.
Lê Viện đưa tay sờ sờ hai cái bím tóc lớn trên đầu cô ấy, rồi nhìn kiểu tóc được vẽ trên giấy, khuôn mặt nhỏ của cô lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử làm mấy kiểu tóc này.
"Lô hàng này chú nhận trước, giá cả thế nào cháu cứ báo rõ ràng với chú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận