Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 142

Chương 142Chương 142
Tuy tuổi tác của Lê Thư đã cao, nhưng ánh mắt nhìn hàng của ông không kém hơn người trẻ.
Mới nãy con gái Lê Viện của ông cũng nói rõ ràng, nhưng cửa hàng tổng hợp và cửa hàng Hữu Nghị không giống nhau, khách hàng nguyện ý ở cửa hàng Hữu Nghị bỏ ra 50 đồng để mua kim cài áo, thì ngoại trừ giá trị cái kim cài áo đó ra thì họ còn mua địa vị và mặt mũi.
Không cần biết hàng của cửa hàng khác có tốt đẹp hay không, khách hàng chưa chắc đã chi ra một cái giá 50 đồng giống vậy để mua một món hàng tốt hơn.
"Chú Lê, chú cùng chú Lộ Bình là bạn bè, chú lại nguyện ý giúp đỡ một hậu bối như cháu, nên cháu sẽ không lấy giá quá cao." Từ sớm Điền Chí Thành đã tính xong giá của lô hàng này, rồi viết ra giấy đưa cho Lê Thư, nói: "Đây là giá niêm yết bên cháu, cháu tin chú chắc chắn sẽ không khiến cháu lỗ vốn."
Lê Thư cầm lấy tờ giấy rồi nhìn thoáng qua, giá kẹp tóc đều không cao lắm, kẹp tóc nhỏ 5 mao một cái, kẹp lớn 8 mao, kim cài áo 5 đồng, thẻ kẹp sách 1 đồng 5
"Kim cài áo có giá 5 đồng một cái à?" Lê Thư kinh ngạc, ông nhìn qua thì tay nghề làm ra không đắc lắm, chủ yếu là phí vật liệu.
Trong quốc nội ngày nay đại bộ phận sản xuất đều dựa vào công nhân, nên năng suất sản xuất các loại mặt hàng thủ công đều kém hơn đời sau rất nhiều, phí dụng vật liệu đương nhiên rất đắc, rồi trả qua từng công đoạn sản xuất để tạo ra thành phẩm sẽ càng đắc.
Nhưng những món hàng này đều được Điền Chí Thành mua trực tiếp từ Taobao, đều là thành phẩm hàng loại do xưởng có máy móc gia công sản xuất, nếu anh mua nhiều, còn được chiết khấu giảm giá.
"Tất cả đều do nghệ nhân lâu đời tự tay làm ra, tuy rằng giá hơi cao chút nhưng số lượng không nhiều lắm." Điền Chí Thành gật đầu nói.
"Không sao không sao đâu, món hàng này có số lượng ít mới bán tốt được." Lê Thư ngẩng đầu nhìn Điền Chí Thành nói: "Như vậy đi, kẹp tóc chú trả thêm 2 mao, kim cài áo chú ra giá gấp đôi, thẻ kẹp sách thêm 5 mao, trước tiên chú sẽ viết cho cháu một cái biên lai, sau một tuần dù bán có được hay không, chú vấn sẽ trả cho cháu số tiền nhập hàng lần này, cháu thấy được không?"
"Một tuần thì lâu quá, chú Lê, cháu dẫn vợ cháu đến đây du lịch nên không thể ở đây lâu, một tuần sau chỉ sợ lúc đó cháu đang ở quê." Điền Chí Thành bất đắc dĩ nói với ông.
"Vậy ba ngày sau." Lê Thư suy nghĩ một hồi, rồi dứt khoát nói: "Ba ngày sau chú sẽ đến nhà Lộ Bình tìm cháu, lúc đó chú sẽ thanh toán hết tiền hàng lần này trong một lần cho cháu."
Tiền để thanh toán lô hàng này trong một lần trả cho Điền Chí Thành là một số tiền vốn lưu động không nhỏ, nhưng Điền Lộ Bình đã mở miệng nhờ ông giúp đỡ, ông chắc chắn sẽ không khiến người bạn thân thiết của mình mất thể diện.
Nếu đến cuối vẫn không đủ tiền, ông sẽ vay tiền Điền Lộ Bình, ai bảo ông bạn già này của ông thiếu nhân tình của người ta chứ.
"Lộ Bình à, ông là người chuyên bán hàng cho người nước ngoài, ông không nghĩ tới việc xuất khẩu mấy loại hàng này ra nước ngoài à?" Lê Thư vừa võ võ bả vai Điền Lộ Bình vừa nói.
"Mấy thương gia nước ngoài cần mấy loại mặt hàng này à?" Điền Lộ Bình trợn mắt với Lê Thư, ông đứng vậy đi khỏi quây hàng, nói: 'Hàng hóa ở đây tôi giao cho ông trông coi, tôi dẫn cháu trai tôi đi dạo xung quanh đây một lát."
Lê Thư viết xong biên lai thì đưa cho Điền Chí Thành, anh nhận lấy biên lai rồi nói lời cảm ơn ông ấy, xong hết mọi chuyện thì rời đi cùng Điền Lộ Bình. "Chúng ta đến cửa hàng Hữu Nghị đi dạo đi, tiện thể để chú mua một cây bút máy." Điền Lộ Bình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận