Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 187
Người nói chuyện với cô gái trẻ kia là một người phụ nữ trung niên, bà có giọng nói trầm, không tỏ thái độ vui giận.
Nhưng giọng nói của bà khi truyền vào tai Mục Hiểu Hiểu, khiến cô dừng bước, cô chậm rãi quay đầu nhìn về hai người đó, trong ánh mắt cô hiện lên bóng dáng quen thuộc cùng gương mặt ưu nhã không thay đổi mấy trong trí nhớ cô.
Đó là mẹ cô.
"Hiểu Hiểu...' Điền Chí Thành nhận thấy Mục Hiểu Hiểu dừng bước không đi nữa, anh dõi theo ánh mắt cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia.
Mục Hiểu Hiểu trơ mắt mà nhìn mẹ ruột cô vây xung quanh Chu Lộ, rõ ràng hai người đó cách không xa cô, nhưng lại không chú ý sự hiện diện của cô, cô cũng không lên tiếng, trong lòng lan tràn sự chua xót không nói lên lời.
Vương Tĩnh không phát hiện có người đang chăm chú nhìn bà, lực chú ý của bà đều đặt trên người con gái riêng Chu Lộ, tuổi của Chu Lộ và con gái ruột Mục Hiểu Hiểu của bà không chênh lệch lắm, vốn dĩ vị trí thanh niên trí thức xuống chỉ viện nông thôn là của Chu Lộ. Chu Lỗi lo lắng em gái xuống nông thôn sẽ chịu khổ, nên đã lén lút thay tên em gái thành Mục Hiểu Hiểu.
Lúc ấy Vương Tĩnh đã tức điên lên, bà tranh cãi ồn ào với Chu Chính một trận, ông ta vừa xin lỗi vừa đảm bảo mỗi tháng sẽ trợ cấp cho Mục Hiểu Hiểu, Vương Tĩnh mới bình tĩnh không nổi giận nữa.
Nhưng trong lòng bà vẫn phiền não khó chịu, bà gả cho Chu Chính bởi vì cả hai đã có cảm tình trước nên mới quyết định ở bên nhau, hơn nữa cả hai đều có con riêng, bà cứ nghĩ bản thân đối xử tốt với hai anh em Chu Lỗi và Chu Lộ, ông ấy sẽ suy bụng ta ra bụng người, sẽ đối xử với Hiểu Hiểu của bà tốt hơn.
Hiện thực lại không được như vậy, hành vi của hai anh em Chu Lỗi và Chu Lộ đã hung hăng tát cho bà một cái, khiến bà nhìn ra hiện thực.
Tuy tình cảm của bà và Chu Chính vẫn không hề thay đổi, nhưng đối tình cảm của bà đối với hai anh em Chu Lỗi và Chu Lộ, đã không còn như trước.
Lần này cùng Chu Lộ ra ngoài mua đồ, cũng do Chu Chính tìm mọi cách cầu xin bà, để bà giúp đỡ ông ta khuyên nhủ Chu Lộ cưới chồng.
Khi cuộc thi đại học được khôi phục, có không ít thanh niên trí thức đều thông qua kỳ thi để trở về thành phế. Bởi vì ở nông thôn có không ít thanh niên trí thức rời đi, Chu Chính không biết bên trên sẽ tuyển thêm thanh niên trí thức xuống nông thôn nữa hay không, ông ta lo lắng con gái sẽ bị đẩy xuống nông thôn chịu khổ, nên mới vội vàng tìm một mối hôn sự, để gả con gái ra ngoài.
Tuy cuộc hôn nhân này hơi vội vàng, nhưng tìm đối tượng cũng không qua loa, gia cảnh và nhân phẩm người này đều không tồi, dù sao thì Chu Lộ vẫn là con gái ruột của Chu Chính.
Vương Tĩnh chỉ mang theo thái độ ứng phó cho qua chuyện, gần đây bà đang nhờ người hỏi thăm tin tức của con gái bà, Hiểu Hiểu của bà đã tốt nghiệp cấp ba, bà không biết cô có đăng ký thi đại học lần này và có đậu đại học không.
"Tốt cái gì mà tốt, nếu dì cảm thấy tốt, sao không gả Hiểu Hiểu cho anh ta đi." Chu Lộ tức giận, cũng không lựa lời mà nói.
Sau khi nói xong, cô ta mới bình tĩnh lại, rồi cảm thấy ngượng ngùng, không phải Mục Hiểu Hiểu đang ở nông thôn chịu khổ sao, chuyện xuống nông thôn này cũng do thay cô ta đi.
Vương Tĩnh nghe được lời này, sắc mặt bà liền khó coi, bà liếc mắt nhìn Chu Lộ, lạnh nhạt nó: 'Dì chỉ giúp cha cháu thuyết phục cháu thôi, cháu không thích thì thôi." Sau khi nói xong, Vương Tĩnh không để ý Chu Lộ nữa, bà đi vào bên trong Cung Tiêu Xã.
Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm họ, cô thấy Vương Tĩnh đi vào, ánh mắt bà đảo qua liền nhìn thấy được cô, cô thấy ánh mắt bà sáng lên, gương mặt bà tràn ngập kinh hỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận