Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 134
Người tên Quốc An mà Điền Hữu Kỳ nói đến là người cha đã mất sớm của Điền Chí Thành, lúc Điền Quốc An kết hôn, Điền Hữu Kỳ có tham gia tiệc uống rượu mừng.
Lần trước khi ông trở về thăm quê, ông nhìn thấy tính khí nóng nảy lông bông của Điền Chí Thành, làm người không an phận lại không chăm chỉ làm việc, lúc đó Điền Hữu Kỳ còn cảm thấy đáng tiếc cho nhà Điền Quốc An, nhưng hiện tại khi ông gặp lại Điền Chí Thành, thấy anh làm người trầm ổn hiểu chuyện, biết cố gắng tiến bộ, anh như vậy khiến ông yên lòng hơn rất nhiều.
Mọi người uống trà rồi tâm sự vài câu về việc nhà, Điền Hữu Kỳ bảo hai vợ chồng Điền Chí Thành lưu lại ăn cơm trưa cùng cả nhà ông.
Điền Hữu Kỳ và Điền Lộ Bình cùng Điền Chí Thành cùng nhau nói chuyện phiếm trong phòng khách, Trần Tú sợ Mục Hiểu Hiểu nhàm chán khi chỉ ngồi nghe mấy người đàn ông nói chuyện, bà liền dẫn cô ra vườn hoa tản bộ.
Điền Lộ Bình có ấn tượng không tệ về Điền Chí Thành, nên ông nói nhiều lời hơn, còn Điền Hữu Kỳ có lẽ do lớn tuổi, nên ông thích nói thích tám chuyện. Ba người cùng ngồi nói chuyện với nhau, người này một câu người kia một lời, khiến cuộc nói chuyện khá hài hòa.
Điền Chí Thành cũng hiểu biết một chút tình huống của nhà họ Điền, hiện tại Điền Hữu Kỳ là thầy giáo đã về hưu, con trai cả Điền Lộ Nguyên kế thừa y bát của Điền Hữu Kỳ, người này đang làm giáo sư giảng dạy tại một trường đại học ở Kinh Thị.
Con gái thứ hai Điền Lộ Vân đã gả đến nơi khác, một năm trở về thăm nhà không quá hai lần, con trai nhỏ tên Điền Lộ Bình, mới 30 tuổi, vẫn còn là người đàn ông độc thân.
Tuy hiện tại Điền Lộ Bình là giám đốc tiêu thụ cho xưởng máy móc ngoại ô thủ đô, công việc này có tiền lương xa xỉ, nhưng ông vẫn là đứa con trai khiến Điền Hữu Kỳ đau đầu nhất.
Ở trong mắt Điền Hữu Kỳ, chức vụ giám đốc tiêu thụ còn không khiến ông tự hào bằng nghề giáo sư giảng dạy ở đại học của con trai cả.
Nhưng trong lòng Điền Chí Thành lại rất nể phục Điền Lộ Bình, chức vụ giám đốc tiêu thụ rất tốt, ông có tài nguyên có nhiều mối quan hệ, muốn kinh doanh cái già mà không được.
Nhìn trình độ bằng cấp cùng kinh tế của Điền gia ở hiện tại, chắc chắn Điền Lộ Bình không thiếu tiền, nhưng có ai mà không thích kiếm được nhiều tiền, anh cần phải tìm lý do thích hợp để cùng Điền Lộ Bình hợp tác.
Cuộc nói chuyện kế tiếp, Điền Chí Thành càng để bụng đến Điền Lộ Bình, cả ba trò chuyện đến giữa trưa, lúc này Điền Lộ Nguyên mới từ trường học trở vê.
"Cận Cận đâu rồi anh?" Trần Tú chỉ thấy một mình Điền Lộ Nguyên trở về nhà, theo bản năng của người mẹ, bà liền hỏi đến đứa con trai Điền Cận của bà.
"Cận Cận cùng bạn học ra ngoài ăn rồi." Điền Lộ Nguyên giải thích, ông liền nghe Trần Tú cằn nhằn: "Thằng nhóc này, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài chơi cùng bạn học, khách tới nhà cũng không biết trở về chào hỏi."
"Có ai tới à ?" Điền Lộ Nguyên dừng chân không bước vào phòng khách, ông nghiêng người hỏi Trần Tú.
"Anh yên tâm, không phải thân thích bên nhà kia, là cháu trai bên nhà họ Điền của anh, tên là Điền Chí Thành." Trần Tú trừng mắt nhìn Điền Lộ Nguyên, bà nói.
"Là thằng bé đó à." Điền Lộ Nguyên nhíu mày. "Anh vào gặp sẽ biết, em thấy đứa cháu trai này không giống như trong lời anh nói đâu, chắc do hiện
tại đã kết hôn cưới vợ rồi, nên trưởng thành nhiều lắm, hôm nay tới cửa thăm nhà chúng ta, cha anh còn khen đứa cháu này đấy."
Lúc Điền Hữu Kỳ xuống nông thôn có dẫn theo con trai cả Điền Lộ Nguyên, khi trở về Điền Lộ Nguyên có kể cho cả nhà biết về tình trạng nhà họ Điền ở nông thôn, cô nhi quả phụ của nhà họ Điền sinh hoạt ngần ấy năm cũng không dễ dàng gì, tuy quả phụ Điền đã nuôi Điền Chí Thành khôn lớn, nhưng đứa trẻ †o xác này đã hơn 20 tuổi, nhưng tính cách lông bông lười biếng không giúp được việc gì trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận