Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 160

Chương 160Chương 160
Cả hai chờ đợi một lát, thì thấy Lê Thư cầm tiền trở lại phòng, ông đưa tiền cho Điền Chí Thành.
"Cháu cầm lấy, đếm lại thử xem."
"Chú có thể lừa cháu nữa sao?" Điền Chí Thành không đếm lại, trực tiếp nhận lấy tiền.
Số tiên mà Lê Thư đưa cho Điền Chí Thành đều là tiền giấy mới, một xấp dày là một ngàn đồng, số dư còn lại đều là tiền lẻ.
Điền Chí Thành bỏ tiên vào túi bên trong của áo lông, rồi kéo khóa kéo lại.
Lê Thư nhìn áo lông vũ trên người Điền Chí Thành, cô ấy liền cảm thấy hứng thú, hỏi: "Tối qua khi cháu đến chú đã muốn hỏi rồi, cháu mặc loại áo mỏng như vậy, cháu không thấy lạnh à?”
Nói xong, Lê Thư đưa tay lên sờ sờ thử.
"Chú, đây là áo lông vũ, bên trong đều làm bằng lông vịt, rất nhẹ người lại giữ ấm tốt." Điền Chí Thành giải thích, đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì đó, liền xoay người đứng lên, lấy ra hai bộ áo lông vũ từ trong túi đặt trên giường.
Một cái là màu đỏ, còn cái kia là màu xanh đậm.
Buổi sáng khi anh trở về phòng kiểm tra lại hàng hóa, Điền Chí Thành đã mua riêng vài cái áo lông vũ, anh chuẩn bị mang qua tặng cả nhà Điền Hữu Kỳ, cũng dự định tặng cho hai cha con Lê Thư mỗi người một cái áo.
Mùa đông mặc áo lông vũ, cơ thể sẽ trông không mập mạp, so với áo bông, áo lông vũ giữ ấm càng tốt hơn.
"Chú, cháu có hai cái áo lông vũ mới, cháu tặng cho hai cha con chú, cả hai nhận lấy nhé, mặc áo lông vũ đi bên ngoài sẽ thấy nhẹ nhàng và ấm áp hơn." Điên Chí Thành đưa hai cái áo lông vũ tặng Lê Thư.
Lê Thư cũng không khách sáo, nhận áo lông vũ từ tay anh, ông sờ sờ bóp bóp, ông cảm thấy chiếc áo này rất mới lạ: "Được lắm, để chú mặc ra ngoài thử xem, nếu giữ ấm tốt, chú sẽ đặt mua thêm hai cái áo của cháu."
Lê Viện cầm trên tay chiếc áo lông vũ màu đỏ, trông cô ấy rất vui vẻ, mấy cô gái nhỏ đa phần đều yêu thích mấy loại màu sắc này.
"Cám ơn anh, lần sau anh đến, tôi sẽ mời anh một bữa cơm ngon." Lê Viện cười tươi vui vẻ nói.
Khả năng giữ ấm của áo lông vũ là điều không thể phủ nhận, nhưng khi anh nhìn thấy Lê Viện yêu thích như vậy, bỗng nhiên trong đầu Điền Chí Thành nảy sinh một ý tưởng kinh doanh. Hay anh lấy áo lông vũ ra buôn bán nhỉ?
Nhưng đây chỉ là dự định kinh doanh cần phải suy nghĩ lại của anh, tốt nhất là đợi sau khi việc kinh doanh nhỏ trên tay ổn định đã.
Hiện tại anh cứ đợi hai cha con Lê Thư cảm nhận được ưu điểm của áo lông vũ, chắc chắn sẽ tới cửa tìm anh đặt hàng, đến lúc đó anh còn sầu về chuyện không kiếm tiên được sao?
"Buổi chiều cháu sẽ mua vé xe trở về nhà, cháu sẽ không quấy rầy nhà chú nữa, trước tiên cháu sẽ mang mấy cái áo lông vũ tặng cho nhà chú Lộ Bình, sau đó liên đi mua vé xe." Điền Chí Thành đứng dậy nói lời chào tạm biệt.
Khoảng cách giữa Kinh Thị và tỉnh Giang đúng là khiến người ta mệt mỏi, nhưng đây không phải là vấn đề lớn đối với anh, chuyện kiếm tiên nào mà không trả giá sự vất vả, hiện tại anh chỉ cần đi qua đi lại thêm hai lần nữa, cuối năm anh sẽ dành thời gian để nghỉ ngơi bên gia đình.
"Để chú lái xe chở cháu qua nhà họ Điền, lúc này khó gọi xe lắm." Lê Thư cũng đứng dậy nói với anh.
Điền Chí Thành cũng không khách khí với ông, anh thu thập đồ vật của bản thân xong, thì ngồi lên xe của Lê Thư.
Lê Thư lái chiếc xe hơi có cờ đỏ chở Điền Chí Thành đến trước sân nhà họ Điền, ông không xuống xe, nói với anh: "Chú còn có việc, sẽ không theo cháu vào nhà, ngày nào cháu lại đến Kinh Thị, chú sẽ lại đến đón cháu."
Điền Chí Thành ngẫm nghĩ trong lòng, rồi quyết định: "Vậy ngày kia, vẫn là buổi tối cháu mới tới Kinh Thị, lúc đó phiên chú đến đón cháu nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận