Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 123

Chương 123Chương 123
Buổi sáng vừa mới thức dậy, Điền Chí Thành liền mặc áo len vào, chiếc áo len cổ lọ màu xanh lá vừa vặn che được yết hầu, mặc vào trông có hơi rộng.
"Áo len của vợ yêu có khác, mặc thấy ấm hơn nhiều." Điền Chí Thành tươi cười mặc áo khoác vào, chiếc áo len màu xanh lá mặc ở bên trong.
"Lại nói nhảm rồi, cái áo màu xám kia của anh cũ rồi, mặc lên chắc chắn không ấm." Mục Hiểu Hiểu trách, liếc anh một cái, xong cũng mặc một cái áo khoác dày vào.
"Mới hay không không quan trọng, chủ yếu là do vợ tự tay đan cho anh, cái đó mới quan trọng hơn. Điền Chí Thành nắm hai vai Mục Hiểu Hiểu, cười nói: "Hôm nay anh mặc áo len em đan, nhất định sẽ có tin vui."
"Em cũng mong vậy." Mục Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, bây giờ cô cũng có chút lo lắng, không phải lo điểm của mình, mà là lo cho điểm của Điền Chí Thành.
Nếu không phải Điền Chí Thành khăng khăng đánh cược với cô thì cô đã không lo lắng đến như vậy.
Hai người ăn sáng xong rồi từ từ chậm rãi rời khỏi nhà. Điền Kiến Thiết đã cũng người ở khu nhà thanh niên tri thức đến thị trấn, có rất nhiều người gọi điện thoại, có người đã gọi mấy lần, nhóm thanh niên tri thức thì xếp hàng đợi ở bên cạnh.
Lúc đầu, Mã Hiểu Lệ và những người khác cũng không lo lắng lắm, nhưng khi nhìn thấy người khác có người khóc có người cười, bị không khí này ảnh hưởng, cũng lo rối rít hết cả lên.
"Đừng căng thẳng, chúng ta phải tin tưởng bản thân mình." Đỗ Thụy vội vàng tới an ủi đám người Mã Hiểu Lệ.
Rất nhanh đã đến lượt của nhóm thanh niên tri thức, Đỗ Thụy đưa tiền gọi điện thoại xem kết quả của anh trước, sau đó là xem điểm của Mã Hiểu Lệ, Từ San, Mai Quyên và những người khác.
"Sao, sao rồi? Thi đậu hả?" Mã Hiểu Lệ lo lắng hỏi.
"Ừ”" Trên mặt Đỗ Thụy cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Nhóm chúng ta gần như đã trúng tuyển hết."
"A, thật sao!" Mã Hiểu Lệ kéo áo Đỗ Thụy, vui mừng nhảy dựng lên: "Cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về thành phố rồi, em nhớ cha mẹ, nhớ dì cả quá."
Vừa nói, Mã Hiểu Lệ vừa òa khóc, Đỗ Thụy đưa tay ra lau nước mắt cho Mã Hiểu Lệ: "Sao em lại khóc, nếu mẹ anh nhìn thấy, không chừng lại cho rằng anh không chăm sóc tốt cho em."
"Anh yên tâm, lát nữa gặp lại dì cả, em chắc chắn sẽ kể công của anh cho dì nghe." Mã Hiểu Lệ đang khóc lại chuyển sang cười, không chỉ có Mã Hiểu Lệ, cảm xúc của Từ San cũng có chút dao động.
Cảm xúc của Mai Quyên thì có phần phức tạp hơn, cô rất vui mừng vì có thể trở lại thành phố, nhưng lại nghĩ tới trường đại học mà cô đăng ký lại khá xa xôi, tâm trạng lại trùng xuống.
Lúc tâm tình mọi người đều đã bình tĩnh lại thì chỗ gọi điện thoại lại vang lên một giọng nói kích động.
"Không, không thể nào, làm sao tôi có thể bị điểm thấp như vậy được, các người có nhầm lẫn gì hay không đấy?" Điền Kiến Thiết nắm chặt ống nghe, mặt đã đỏ bừng lên.
Cho đến khi đầu dây bên kia báo lại điểm số của anh ta một lần nữa, Điền Kiến Thiết mới bỏ cuộc.
Anh ta sững sờ cúp điện thoại, sau đó nộp tiền điện thoại, nhóm thanh niên tri thức ở đó cũng không ít người quan tâm nhìn anh ta.
Mã Hiểu Lệ lại có chút vui mừng, ai bảo Điền Kiến Thiết cứ thích quấy rầy Mục Hiểu Hiểu, biết rõ Mục Hiểu Hiểu đã kết hôn rồi, lại còn đi khiêu khích Điền Chí Thành.
Ngộ nhỡ Điền Chí Thành lòng dạ hẹp hòi, cho rằng Mục Hiểu Hiểu với Điền Kiến Thiết có mối quan hệ không thể cho người khác biết, chẳng phải đã làm hại cả đời Mục Hiểu Hiểu rồi hay sao.
Bây giờ Điền Kiến Thiết không thi đỗ đại học, cứ cho là Điền Chí Thành cũng không thi đỗ đi, thì hai người cũng coi như là ngang nhau, không ai hơn ai.
Nhưng nếu mà Điền Chí Thành thi đậu, Mã Hiểu Lệ lắc đầu một cái, cô đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận