Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 234
Điền Chí Thành đã sống hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên anh được ôm đứa con của bản thân, chân tay anh luống cuống, cũng không dám dùng sức, Vương Tĩnh đứng bên cạnh vừa chê cười anh vừa dạy anh cách bế đứa trẻ, lúc này anh mới thành thục bế đứa trẻ.
Anh nhìn cô con gái vẫn còn đỏ hỏn, trong lòng bỗng nghĩ đến một cái tên mụ ——Điềm Điềm
Anh hy vọng, con gái anh sẽ có cuộc sống vô lo vô nghĩ, bình an cả đời. ...
Tại một căn biệt thự kiểu Tây ở Thượng Hải, Mục Hiểu Hiểu ôm cô con gái Điềm Điềm 6 tuổi từ trong nhà đi ra.
Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của Điềm Điềm, hai mẹ con đều ăn mặc, trang điểm xinh đẹp để chuẩn bị đến công ty đón Điền Chí Thành tan tầm, sau đó sẽ cùng nhau đến nhà hàng ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật Điềm Điềm.
Trong gara của nhà họ có hai chiếc xe hơi nhỏ, Mục Hiểu Hiểu đặt con gái ở ghế sau, rồi cột kỹ đai an toàn cho cô bé, sau đó cô mới ngồi vào ghế lái phía trước, lái xe đến trước cổng công ty.
Sau khi Điền Chí Thành tốt nghiệp đại học không bao lâu, thì đất nước bắt đầu cải cách kinh tế, Điền Chí Thành nhân cơ hội này mà thành lập công ty của bản thân, triển khai việc kinh doanh ra bên ngoài.
Tuy rằng công ty của anh chỉ kinh doanh các loại mặt hàng nhỏ lẻ, nhìn qua có thể thấy lợi nhuận một món hàng không cao, nhưng doanh số bán lại rất lớn, còn việc lợi nhuận thu lại bao nhiêu, chắc chỉ có bản thân Điền Chí Thành là nắm rõ nhất.
Ngoại trừ công ty này, Điền Chí Thành còn mở thêm một công ty vận tải, chuyên phụ trách việc vận chuyển các đơn hàng đến mọi miền tổ quốc, thỉnh thoảng công ty sẽ nhận vận chuyển các đơn hàng của công ty khác.
Hai công ty đồng thời được vận hành và rất nhanh thu được lợi nhuận ổn định, khiến túi tiền của Điền Chí Thành càng ngày càng tăng.
Sau khi tài sản tăng lên, Điền Chí Thành không còn giữ ý muốn sống an nhàn bình thản như trước nữa.
Từ lúc có con gái Điềm Điềm, Điền Chí Thành lại lo sợ về sau khi con gái lớn lên phải gả chồng, bởi vì tài sản không nhiều, mà phải sống dựa vào việc nhìn sắc mặt người khác.
Anh quyết định sẽ làm việc thêm mười mấy năm nữa, chờ con gái trưởng thành, sẽ giao cho cô kế thừa công ty. Bởi vì chuyện này, mà hiện tại Điền Chí Thành làm việc rất nghiêm túc, trừ bỏ ngày chủ nhật được nghỉ và những ngày lễ lớn đất nước cho nghỉ, thì đa phần anh đều đóng cọc ở công ty làm việc đến giờ tan tâm.
Ngày trước, vốn dĩ anh dự định chỉ làm một ông chủ lười biếng, tuy rằng hiện tại công ty đã có Triệu Trình xuất lực quản lý các bộ phận, nhưng Điền Chí Thành cũng không nhàn rỗi, nếu so với dự định ban đầu của anh, thì bây giờ anh hăng hái làm việc hơn nhiều.
Mục Hiểu Hiểu chạy xe đến trước công ty thì ngừng lại, sao đó cô ôm con gái tiến vào tòa nhà công ty, hai mẹ con bước vào thang may, đi đến tầng lâu nơi Điền Chí Thành làm việc.
Hôm nay là ngày thứ sáu, nhân viên của công ty đều vội vàng làm việc, nhân viên từng phòng đi tới đi lua, thanh âm nói chuyện khá ồn ào.
Vừa lúc Điền Chí Thành đã cùng các ban lãnh đạo họp xong, khi anh từ trong phòng họp đi ra, thì nhìn thấy vợ anh và cô con gái đã tới.
"Ba ba." Điềm Điềm nhìn thấy Điền Chí Thành thì mở to đôi mắt đen nhánh, cô bé tươi cười rạng rỡ gọi anh,
"Ôi chao, Điềm Điềm đến đón ba tan làm à?" Điền Chí Thành bước đến, anh bế cô con gái lên, rồi nhìn Muc Hiểu Hiểu hỏi: "Không phải em đã hen ở nhà hàng rồi chờ anh sao? Mẹ và chú Chu đâu?”
"Mẹ và chú Chu đã đến nhà hàng gọi món trước rồi." Mục Hiểu Hiểu đưa tay chỉnh sửa lại váy của con gái, rồi chọc chọc mũi của cô bé, cười nói: "Còn không phải là do con gái bảo bối của anh sao, nằng nặc đòi em đi đón anh khi tan tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận