Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 140

Chương 140Chương 140
Khi Trần Tú chuẩn bị giới thiệu Mục Hiểu Hiểu cho Điền Cận: "Đây là..."
Lời nói của bà vẫn chưa nói hết thì bị Điền Cận cắt ngang, anh chàng cười hở tám cái răng, nhìn Mục Hiểu Hiểu nói: 'Em họ"...
Phòng khách bỗng chìm trong yên lặng, nhưng không được bao lâu thì ai "phụt” cười ra tiếng, Điền Lộ Bình đi qua gõ lên đầu Điền Cận.
"Con phải gọi là em dâu họ, đây là vợ của em họ con, Hiểu Hiểu."
"Thằng nhóc nhà con, gọi bậy bạ cái gì đấy." Trần Tú dở khóc dở cười mà đánh lên cánh tay Điền Cận, bà nhìn Mục Hiểu Hiểu nói: "Thằng nhóc Cận Cận này sơ ý quá, Chí Thành, Hiểu Hiểu hai cháu đừng để ý nhé."
"Không sao đâu ạ, anh họ cũng không biết mà." Nụ cười của Điền Chí Thành có chút gượng, anh duỗi tay nắm lấy tay Mục Hiểu Hiểu, kéo cô đến bên người anh.
"Em họ Chí Thành, anh thực xin lỗi em, anh nhìn em dâu họ trẻ tuổi như vậy, nên tưởng là em gái em đấy.' Điền Cận luống cuống giải thích, nhưng anh ta càng nói, gương mặt Điền Chí Thành lại càng đen. Mục Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt của Điền Chí Thành, cô nhịn không được mà cười ra tiếng, khiến Điền Chí Thành gãi gãi lòng bàn tay Mục Hiểu Hiểu, để cô không cần cười trên nỗi đau của anh và anh vẫn nắm chặt tay cô không để cô rút tay về.
Điền Cận xấu hổ gãi gãi đầu đứng trong phòng khách, Điền Lộ Nguyên nhìn con trai ngốc của ông, khóe miệng ông hơi nhấch lên.
Đúng lúc này cơm đã được chuẩn bị xong, Trần Tú mời mọi người ngồi vào bàn ăn cơm.
Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu đi ở phía sau bọn họ, anh vuốt ve ngón áp út của Mục Hiểu Hiểu, trong lòng anh càng kiên định việc sớm mua một đôi nhẫn cưới, nhất định phải nhanh chóng mual
Trong lòng Điền Chí Thành đang âm thầm phê phán ánh mắt của Điền Cận, anh cùng Hiểu Hiểu có tướng phu thê như vậy, có chỗ nào giống anh em ruột.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Tú liền muốn dẫn Mục Hiểu Hiểu đi dạo phố.
"Dì có nhiều đồ cần mua lắm, dì cháu chúng ta làm bạn cùng đi, cháu giúp dì lựa chọn đồ nhé, cũng đã lâu rồi không có ai cùng dì đi dạo phố, Hiểu Hiểu, không được từ chối dì nhé." Trần Tú nửa thật nửa giỡn nói. Điền Chí Thành nghĩ anh còn có việc vào buổi chiều, để Mục Hiểu Hiểu đi dạo phố với dì cũng tốt, buổi tối cả hai trở về khách sạn.
"Hiểu Hiểu, em cứ đi dạo phố với dì nhé, thích cái gì thì cứ mua, em cũng mua chút đồ kỷ niệm, chúng ta có thể tặng người khác lúc về nhà."
Buổi tối ngày hôm qua, Điền Chí Thành đã đưa hết tiền trên người anh cho Mục Hiểu Hiểu, bản thân anh cũng muốn dẫn Mục Hiểu Hiểu đi dạo khắp nơi mua chút đồ vật, nhưng anh có việc cần làm.
Điền Chí Thành không có thời gian để dẫn Mục Hiểu Hiểu đi dạo phố, hiện tại có một người dì như Trần Tú cùng đi với Mục Hiểu Hiểu, khiến anh khá yên tâm.
Trần Tú mang theo Mục Hiểu Hiểu ra cửa đi dạo phố, một lát sau Điền Chí Thành cũng cùng Điền Lộ Bình đi ra ngoài.
Điền Lộ Bình đi thẳng đến siêu thị lớn nhất Kinh Thị, trước tiên ông đi tìm người để nói chuyện nhập hàng, sau đó ông mới để Điền Chí Thành trở về lấy hàng của anh đến tìm ông.
Điền Chí Thành trở về khách sạn, anh ở trong phòng lấy ra tâm trăm loại kẹp đầy đủ kiểu dáng, ngoài ra còn các loại kẹp sách cùng kim cài áo anh cũng mua không ít. Sau đó anh phân loại rồi đặt vào từng loại hộp sắt để bảo quản, rồi nhét vào ba lô.
Điền Chí Thành ngồi xe ba bánh để đến cửa hàng tổng hợp, xung quanh cửa hàng người đến người đi ra vào tấp nập, lúc anh tiến vào cửa, thanh âm ồn ào từ bên trong ập vào tai anh.
Điên Chí Thành nhìn xung quanh một vòng, anh phát hiện cửa hàng tổng hợp giống một cái chợ ở thời đại này, mỗi quầy hàng đều bày hàng hóa ra trước mặt, những món hoa hoè loè loẹt đều được bày bán ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận