Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 135
Tính tình Điền Chí Thành lúc đó khiến người khác không bớt lo được, anh lông bông cả ngày, lười biếng không thích làm việc, một người không biết tiến tới cũng không chịu trưởng thành, có rất nhiều lời đồn về anh ở nông thôn, đa phần đều không tốt.
Điền Lộ Nguyên có ấn tượng rất không tốt về đứa cháu trai này, sau khi trở lại Kinh Thị, lúc ông ở riêng cùng Trần Tú có nói vài câu phàn nàn về Điền Chí Thành.
Nên khi Trần Tú biết Điền Chí Thành tìm tới cửa thăm nhà họ, bà cứ tưởng bản thân sẽ nhìn thấy một đứa trẻ lỗ mãng tùy tiện ở nông thôn, nhưng không ngờ đứa cháu này lại rất nho nhã lịch sự, tượng mạo của anh còn tuấn tú đàng hoàng, hoàn toàn không giống như những gì Điền Lộ Nguyên từng nói với bà.
Tâm tư của hai vợ chồng đều khác nhau khi bước vào phòng khách, mọi người trong phòng thấy Điền Lộ Nguyên trở về, đều quay đầu lại nhìn ông.
Vì cùng nhau trò chuyện tán gẫu cả buổi sáng, nên Điền Hữu Kỳ có ấn tượng rất khác về Điền Chí Thành, ánh mắt anh chân thành, ngôn ngữ cử chỉ khéo léo, hơn nữa anh còn là đứa cháu có anh em bà con duy nhất của ông, trong lòng ông thiên vị anh nhiều hơn vài phần so với lúc trước. Khi Điền Hữu Kỳ nhìn thấy Điền Chí Thành đứng dậy chuẩn bị chào hỏi, ông liền nói: "Đây là bác cả của cháu."
Đương nhiên Điền Hữu Kỳ không phải lo Điền Chí Thành không nhận ra Điền Lộ Nguyên, ý tứ của ông chính là để Điền Chí Thành không cần quá khách khí với họ, ông vẫn còn nhớ rõ lúc Điền Chí Thành tới cửa nhà ông, đã gọi ông là ông họ.
"Bác cả." Điền Chí Thành lễ phép chào hỏi ông, Điền Lộ Nguyên cũng gật đầu với anh, ông không nói gì.
Điền Hữu Kỳ biết đứa con trai lớn của ông có chút thành kiến với Điền Chí Thành, cũng giống như ông lúc trước, lần này là lần đầu tiên Điên Lộ Bình gặp Điền Chí Thành, nên có ấn tượng khá tốt về anh.
Điên Hữu Kỳ giúp đỡ Điền Chí Thành nói vài câu: "Lộ Nguyên, sang năm cháu trai của con sẽ đến đại học Giang ở Thượng Hải học tập, con làm giáo sư dạy đại học cũng nên chúc mừng cháu nó một chút, cha nhớ con còn một bộ văn học cận đại, Cận Cận cũng sắp tốt nghiệp rồi, thằng bé cũng không cần nữa, con mang ra tặng Chí Thành nhé."
"Được, để buổi tối con tìm bộ sách đó." Ánh mắt Điền Lộ Nguyên phức tạp, ông gật gật đầu mà trong lòng rất kinh ngạc, ông không ngờ rằng cha ông lại thân thiết với Điền Chí Thành như vậy, rõ ràng lúc trước ông ấy rất thất vọng về Điền Chí Thành, sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Điền Lộ Nguyên không nhịn được mà quan sát đánh giá Điền Chí Thành lần này, chàng trai đứng ở trước sô pha, vóc người cao lớn ngay thẳng, khuôn mặt trắng nõn điển trai, đặc biệt là đôi mắt kia, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, mang theo sự tự tin lại khiêm tốn.
Với dáng vẻ của Điền Chí Thành lúc này, nếu Điền Lộ Nguyên chưa từng gặp qua Điền Chí Thành, khi đối mặt tiếp xúc với Điền Chí Thành bây giờ, ông sẽ có hảo cảm thân thiện với anh.
Nhưng Điền Lộ Nguyên đã từng gặp Điền Chí Thành ở nông thôn, nên trong lòng ông vẫn còn sự ngăn cách, luôn có sự cảnh giác với anh.
Trần Tú từ phòng bếp đi ra, bà đặt lên bàn dĩa trái cây đã được rửa sạch sẽ,'Mọi người ngồi chờ một lát nhé, cơm trưa đã có người làm, sắp xong rồi."
Điền Lộ Nguyên ngồi ở bên cạnh Điền Hữu Kỳ, tuy ông đối với việc Điền Chí Thành thi đậu đại học không quá tin tưởng, nhưng ông vẫn thể hiện thái độ trước mặt Điền Hữu Kỳ, ông cũng không nói thêm điều gì, chỉ là không mặn không nhạt mà khen một câu: "Không tồi."
Tuy Điền Lộ Nguyên đã làm giáo viên nhiều năm, ông còn lên bậc giáo sư, nhưng trong phương diên sinh hoạt lại không phải người hoạt ngôn thích nói nhiều, hơn nữa ông không quen thuộc hay có thiện cảm tốt về Điền Chí Thành, nên trong cuộc nói chuyện tiếp theo ông không nói thêm gì với anh nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận