Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 120
Nghĩ đến cảnh tượng đó, nội tâm Điền Kiến Thiết bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng những suy nghĩ chủ quan của riêng bản thân Điền Kiến Thiết kia, Điền Chí Thành hoàn toàn không hề hay biết, dẫu vậy dù có biết đi chăng nữa, anh cũng chẳng hơi đâu bận tâm nhiều tới kẻ "thiểu năng” này.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu mang đồ vào trong nhà, Điền Chí Thành cố ý lôi hai tấm vải sợi tổng hợp ra cho mọi người thấy.
"Mẹ, đây là Hiểu Hiểu đặc biệt mua về cho mẹ với bà ngoại đó nha, lấy cái này may thành quần là vừa nhẹ lại còn đẹp mắt nữa."
"Sao lại lãng phí tiền mua đồ cho mẹ với bà làm gì con, sao không mua cho bản thân cái khăn quàng cổ mà đeo, để trời lạnh còn có cái mà quàng lên cho ấm." Quả phụ Điền miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại ngập tràn vui vẻ, sờ vào cuộn vải yêu thích không buông tay.
"Bên nhà thím Mai Hương của con có máy may đó, tới lúc đó nhờ vợ của Kiến Nghiệp tới giúp một tay, đến Tết mặc đi ra ngoài, nếu như người khác có hỏi, mẹ cũng được khoe là do con dâu hiếu thảo may cho."
Lý Hoa Hương cũng cực kỳ vui vẻ, bây giờ bà được sống ở nhà của con gái, vô tư vô lo, tâm tình cũng thoải mái hơn trước nhiều.
Còn về hai đứa con trai bên thôn Lão Vương, cũng không thèm nghĩ ngợi chi nữa, không có chuyện gì thì đi ra ngoài cùng với mấy cụ già trong thôn tám chuyện, phơi nắng, ngày tháng trôi qua bình lặng là đủ vui rồi.
Điền Chí Thành cười bảo: "Hiểu Hiểu còn mua thêm cả len nữa ạ, bảo là đợi cô ấy học được cách đan áo len rồi, sẽ đan cho chúng ta mỗi người mỗi cái, rồi đan thêm cả quần len cho bà ngoại mặc nữa cơ."
Quả phụ Điền nghe xong càng cười tươi hơn, lắc đầu nói: "Hiểu Hiểu là người có học, đừng lãng phí thời gian vào mấy việc này, mẹ tự đan là được rồi, đến lúc đan xong thì con chịu mặc là mẹ vui lòng."
"Vậy đến lúc đó mẹ dạy cho con đan nhé, học rồi con sẽ có thể đan được đủ loại khăn quàng cổ xem như làm thú vui cũng được ạ." Mục Hiểu Hiểu nói.
"Được rồi, rất dễ thôi, lúc đấy mẹ sẽ dạy cho con cách đan." Điền quả Phụ gật đầu đáp ứng, rồi hỏi lại: "Hai đứa là ăn gì trên huyện chưa? Nếu chưa thì vừa hay buổi sáng mẹ với bà ngoại mới làm một ít bánh sủi cảo, để me đi hâm lai cho mấy đứa ăn." Điền Chí Thành xoa bụng kể: "Hiểu Hiểu nói muốn về nhà ăn, vì bên tiệm ăn quốc doanh bán đắt quá, mẹ, con vẫn đang đói đây ạ."
"Đó là do Hiểu Hiểu biết vun vén cho gia đình, chứ cứ tiêu tiền như nước giống con, thì tiền có nhiều cũng bị tiêu bằng sạch." Quả phụ Điền trừng Điền Chí Thành một cái, đeo tạp đề lên rồi đi vào trong bếp hâm lại bánh sủi cảo cho nóng.
Buổi tối trời chợt đổ cơn mưa nhỏ, trong căn phòng vừa ướt vừa rét, Mục Hiểu Hiểu cũng thấy lạnh, nên Điền Chí Thành bèn làm cho cô một cái túi chườm nóng.
Chưa tới hai ngày sau thì đã đến lúc đăng ký nguyện vọng, thời tiết cũng trong xanh trở lại, nắng sớm chiếu rọi khiến cơ thể ấm áp dễ chịu hơn nhiều, hai người là Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu cùng nhau đi đến Học viện thanh niên trí thức để tổng kết thử thành tích thi.
Đỗ Thụy lấy giấy bút ngồi sẵn ở trước bàn, trước tiên tính điểm dự đoán của mấy người ra, sau đó kể ra điểm đầu vào của một số ngôi trường ở trên thành phố.
"Mấy thành phố tiếp giáp với tỉnh Giang của chúng ta, điểm chuẩn đầu vào phổ biến là trên dưới 330 điểm, so với các trường ở thành phố vùng duyên hải thì cao hơn nhiều, nên nếu chúng ta đều muốn học tập gần quê nhà, thì còn phải dựa vào điểm số của
mỗi người, vậy nên vẫn là đăng ký một nguyện vọng
an toàn với điểm số của chính mình một chút." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận