Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 104

Chương 104Chương 104
"Không sao, em cứ coi như anh không tôn tại." Mắt Điền Chí Thành cũng không thèm chớp một cái, Mục Hiểu Hiểu bị giọng điệu vô lại của anh trêu cho mặt đỏ bừng, cô lập tức ném khăn mặt về phía Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành cầm khăn mặt, đi về phía Mục Hiểu Hiểu, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, Mục Hiểu Hiểu cắn môi không dám ngẩng đầu nhìn Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành thấy cần cổ trắng như tuyết của Mục Hiểu Hiểu bị lộ ra, bỗng cảm thấy hơi khát nước. Anh cúi đầu, sát lại gần, nhỏ giọng nói: 'Nếu không giặt sạch đi...
"Như vậy sao được...' Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu định phản bác, còn chưa nói xong, môi đã bị lấp kín, lời còn lại bị nụ hôn kiều diễm cắn nuốt.
Trong phòng tân hôn một cảnh xuân, thỉnh thoảng có tiếng hừ hừ đứt quãng phát ra. ...
Hôm nay, bình minh hơi muộn, ngoài cửa sổ vẫn dày đặc sương mù, quả phụ Điền dậy sớm hấp bánh màn thầu và nấu cháo.
Quả phụ Điền và Lý Hoa Hương ăn bữa sáng, không ai đi gọi Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu, ngược lại để đồ ăn sáng trong nồi cho nóng.
Đến khi mặt trời mọc, Mục Hiểu Hiểu mới mơ màng tỉnh dậy, cô thử cử động cánh tay, cơn đau bỗng ập đến.
Cô nhớ đến tối qua Điền Chí Thành biến thành một con sói dày vò cô một trận, nhớ đến cảnh đó lại bắt đầu thấy xấu hổ, lỗ tai của Mục Hiểu Hiểu dần dần phiếm hồng.
Bỗng nhiên có một cánh tay cường tráng vươn đến từ phía sau, kéo cô về phía đó.
Mục Hiểu Hiểu tiếp xúc với lồng ngực nóng bỏng, nhiệt độ trên mặt không giảm bớt. Cô đẩy ra theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Mặt trời đã lên cao rồi, nếu không dậy thì sẽ đến trưa mất, chắc chắn mẹ và bà ngoại đều ăn cơm rồi."
Ngày đầu tiên làm vợ mà nằm mãi trên giường, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy rất xấu hổ.
Điền Chí Thành hừ một tiếng, mê mang mở mắt ra, cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu trong lòng, anh hôn lên tóc cô, cười nói: 'Không sao, mẹ và bà ngoại còn ước chúng ta dậy muốn đó, chúng ta ngủ tiếp đi."
Mục Hiểu Hiểu lập tức hiểu được ý Điền Chí Thành nói, cô nghĩ đến chuyện Điền Chí Thành không biết tiết chế chút nào, cực kỳ sốt ruột, cô đành phải dịu dàng nói: 'Dậy đi, em có hơi đói bụng." Dứt lời, lúc này Điền Chí Thành mới rời giường, dù sao ngày đầu tiên không thể để vợ đói bụng được.
Điền Chí Thành mặc quần áo đi ra ngoài, quả phụ Điền và Lý Hoa Hương đều ở nhà, thấy tóc tai anh lộn xộn, họ hiểu ý cười.
Quả phụ Điền nhìn vào trong phòng, cười hỏi: "Hiểu Hiểu dậy chưa, trong nồi có cháo và bánh màn thầu, nếu con bé không thoải mái thì con bưng vào phòng cho con bé ăn."
Quả phụ Điền là người từng trải, đương nhiên biết sau đêm tân hôn, con gái nhà người ta khó chịu như thế nào.
Huống hồ bà ấy đã sớm đối xử với Mục Hiểu Hiểu như đối xử với con gái ruột, đương nhiên sẽ không giống mẹ chồng nhà khác, bày sắc mặt với con dâu.
Điên Chí Thành bưng nước vào phòng cho Mục Hiểu Hiểu rửa mặt chải đầu, lại nghe theo quả phụ Điền, bưng đồ ăn sáng vào phòng: "Mẹ sợ em mệt nên bảo anh bưng vào cho em ăn."
Khóe miệng Điền Chí Thành cong lên, hiển nhiên là cố ý nói ra, chính là để xem Mục Hiểu Hiểu đỏ mặt.
Mục Hiểu Hiểu thấy rõ tâm tư của anh, cố nén không đỏ mặt, nhưng không kìm được, vẻ mặt vẫn nóng lên, hung dữ liếc anh: "Còn không phải là tại anh sao, tối nay không cho anh chạm vào em." Ngoài miệng Điền Chí Thành đồng ý, nhưng thực tế trong lòng nghĩ gì, Mục Hiểu Hiểu căn bản không biết được, dù sao Điền Chí Thành cũng đã ba mươi tuổi.
Một khi đàn ông ba mươi tuổi được ăn mặn, thịt ở bên miệng, sao có thể nhịn không ăn được.
Thế nhưng suy đi tính lại, qua một đêm Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành ở chung hòa hợp hơn rất nhiều. Hai người ăn sáng xong trong phòng, Điền Chí Thành vẫn là người thu dọn bát đũa như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận