Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 200
Người trong thôn nhìn thấy Điền Chí Thành trở về, giống như nhìn thấy đồ vật gì hiếm lạ vậy.
"Chí Thành đi lên thành phố tinh thần tốt lên hẳn, nhìn bộ quần áo nó mặc, khác hẳn với quần áo ở nông."
"Vẫn là đại học nuôi người tốt, bà xem sắc mặt của thằng bé cũng tốt hơn rồi, trắng trẻo sạch sẽ, nếu không thì sao mỗi người đều muốn thi đại học, đại học chính là quá tốt."
"Không phải còn chưa đến kỳ nghỉ hè sao? Sao đột nhiên lại về nhà rồi?"
"Ngày Quốc tế Lao động được nghỉ, đúng lúc trở về thăm mẹ cháu và bà ngoại." Điền Chí Thành gật đầu với bác gái xem náo nhiệt, xách đồ về nhà.
Người vây xem, còn đi theo Điền Chí Thành đến tận cửa nhà, mới dần dần tan đi.
Này sẽ là giữa trưa giờ cơm gian, quả phụ Điền vừa lúc tan làm, ở trong bếp nấu cơm, Lý Hoa Hương ngồi ở phòng chính xoa dây thừng.
"Bà ngoại."
Lý Hoa Hương nghe được có người gọi bà, còn tưởng là ảo giác, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Điền Chí Thành đi ra ngoài mấy tháng đã về.
"Chí Thành, sao cháu lại về nhà." Lý Hoa Hương kích động nắm lấy tay Điền Chí Thành, nói: "Mẹ cháu đang nấu cơm, Hiểu Hiểu đâu, sao không theo cháu về."
Nhìn cháu ngoại trở về, Lý Hoa Hương hiếm khi như thế, nắm lấy tay không chịu buông.
Chờ quả phụ Điền bưng đồ ăn đã nấu xong ra phòng chính, tự nhiên cũng nhìn thấy Điền Chí Thành.
"Sao con đã về rồi." quả phụ Điền đặt đồ ăn lên trên bàn, xoa xoa tay, vẻ mặt kinh hỷ nhìn Điền Chí Thành/Có một mình con trở về thôi sao?"
Quả phụ Điền không nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, con trai không mang theo hành lý gì, chắc con dâu không cùng trở về.
"Để cô ấy một mình ở Thượng Hải con yên tâm à, sao không cùng nhau trở về."
"Cô ấy ở cùng với mẹ cô ấy, mẹ yên tâm đi." Điền Chí Thành buông đồ đã mua xuống, nói: "Con trở vê thăm mẹ và bà ngoại, con ra ngoài mấy tháng, cho nên trở về xem một cái, ngày mai con sẽ trở lại trường học."
"Con đã gặp mẹ Hiểu Hiểu chưa? Có ở chung được hay không, người ta không ghét bỏ nhà chúng ta chứ?" quả phụ Điền biết con dâu là người thành phố, chắc chắn cha mẹ cũng là người thành phố, gia đình họ là nông dân nghèo, không biết người ta có coi thường con trai bà hay không.
"Rất dễ ở chung, mẹ đừng lo lắng quá." Điền Chí Thành an ủi nói.
Quả phụ Điền nghe xong không cảm thấy an ủi bao nhiêu, nhưng ngoài miệng cũng không nói cái gì nữa, chỉ là nghĩ đến con trai vất vả lắm trở về một chuyến, không được bao lâu lại phải rời đi, cảm thấy đau lòng.
Ngày thường góa phụ Điền và Lý Hoa Hương ở nhà một mình, ăn một hai món là đủ, thỉnh thoảng thêm một món để thức ăn thêm phong phú, thêm chút dầu ăn vào bụng.
Quả phụ Điền hôm qua mới cắt thịt, nên hôm nay chỉ hái đậu và rau diếp trong ruộng, buổi trưa định ăn cơm.
Bây giờ con trai đã trở về, bà lập tức lấy phần thịt còn đang ngâm trong thùng nước ngày hôm qua ra làm hai món ăn, một món canh thịt viên.
Góa phụ Điền nấu ăn rất giỏi, Điền Chí Thành lái xe liên tục suốt dọc đường không ăn nhiều, vừa lúc trở về lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức ăn hết hai bát cơm.
"Ăn ở bên ngoài không ngon sao?" Quả phụ Điền rất lo lắng, con trai của bà sắp vào đại học, quả phụ Điền vừa mừng vừa lo, sợ con trai vào đại học sẽ có cuộc sống không tốt.
Giờ phút này Điền Chí Thành như ăn không ngồi rồi, bà cũng không cần lo lắng.
"Không, đầu bếp trong nhà ăn của trường cũng làm rất ngon." Điền Trí Thành ăn đến miếng cuối cùng, lắc đầu: "Do con lái xe trên đường, cũng không ăn nhiều lắm, hơn nữa đồ ăn mẹ làm ngon quá, lâu rồi không ăn, nghĩ đến liền thèm."
"Cũng không thể ăn nhiều, ăn nhiều quá sẽ đau bụng." Góa phụ Điền biết con trai ở bên ngoài làm rất tốt, sắc mặt bà bây giờ mới dãn ra một chút: "Khi con được nghỉ về, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon mỗi ngày cho con và Hiểu Hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận