Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 178
Hôm nay không có tiết buổi tối, vì thế sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, hai người cùng đi mua đồ ăn.
Mục Hiểu Hiểu tự nhận tay nghề của cô ở mức nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, so với tay nghề của Điền Chí Thành thì tốt hơn rất nhiều.
Rửa rau, xắt rau đều là việc của Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu phụ trách cho dầu, xào rau, nêm nếm gia vị, động tác liền mạch lưu loát, ban đầu còn hơi ngượng tay, nhưng rất nhanh đã trở nên linh hoạt nhanh nhẹn.
Sau một giờ đồng hồ, đồ ăn đã sẵn sàng để bày lên bàn.
Điền Chí Thành không nói lời nào, dựng ngón tay cái lên, khen trước rồi mới nói sau.
"Hiểu Hiểu, đồ ăn em làm thơm quá, có vẻ ăn cũng ngonl"
"Anh nếm thử xem mặn nhạt thế nào, lâu lắm rồi em không nấu cơm, cũng không biết nêm muối có chuẩn không." Tuy rằng Mục Hiểu Hiểu có tự tin với tay nghề của mình, nhưng cô cũng bị lời khen của Điền Chí Thành làm cho mặt đỏ tai hồng.
Điền Chí Thành bưng chén đũa lên, gắp một gắp cải trắng trộn giấm cho vào miệng, lại ăn mấy miếng cơm trắng.
"Ngon quát! Cải trắng trộn giấm này ăn ngon thật! Sao vợ anh lại nấu ăn ngon thế này!"
"Anh có phóng đại quá không vậy?" Mục Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn anh, sau đó tự nếm thử một chút, mặn nhạt vừa phải.
"Hay là về sau cơm để em nấu đi, anh cũng không cần học nấu." Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc nói.
Cô cảm thấy Điền Chí Thành đúng là chẳng có chút thiên phú nấu nướng nào, hơn nữa hai vợ chồng bọn họ đều ăn sáng và ăn trưa ở ngoài, cũng chỉ cần nấu bữa tối mà thôi.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Điền Chí Thành không nói đến chuyện đi Kinh Thị, những Mục Hiểu Hiểu biết chờ ở đây ổn định rồi, anh nhất định sẽ chạy đi chạy lại hai bên, mấy việc làm ăn ấy của Điền Chí Thành, cô cũng không biết nhiều.
Cô cũng biết chút chút rằng Điền Chí Thành có một đối tác ổn định, chẳng lẽ những ngày Điền Chí Thành đi Kinh Thị, cô không nấu nướng, ngồi chờ anh từ Kinh Thị về nấu cho cô ăn?
Đằng nào cô cũng phải tự nấu nướng, Mục Hiểu Hiểu biết tấm lòng muốn đối xử tốt với cô của Điền Chí Thành, cũng đạo lý như vậy, cô cũng muốn đối xử với anh thật tốt.
"Vậy... Được rồi." Điền Chí Thành biết kỹ năng nấu nướng của anh không được tốt, nhưng những việc khác anh vẫn có thể làm: "Vậy về sau em nấu cơm, anh rửa bát, chúng ta phân công hợp tác."
"Vâng." Mục Hiểu Hiểu gật đầu, trong mắt đong đầy ý cười.
Thực ra người chồng như Điền Chí Thành, có bắt bẻ cũng không tìm ra điểm gì xấu, trừ việc thanh danh của anh ở trong thôn trước khi kết hôn không tốt lắm, sau khi gả cho Điền Chí Thành, cái giẻ rửa bát Mục Hiểu Hiểu cũng chưa động vào.
Cho dù ở nông thôn hay thành thị, đã gả làm vợ người ta, không nói ôm đồm hết việc trong nhà ngoài ngõ, nhưng những việc cơ bản như nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa đều là việc bắt buộc phải làm. Nhưng từ khi Mục Hiểu Hiểu về làm dâu nhà họ Điền đến giờ, đừng nói nấu cơm, đến cái chổi cô cũng chưa chạm vào.
Lúc ở thôn Chu Điền, có bà mẹ lo toan mọi việc trong nhà ngoài ngõ như quả phụ Điền, ở bên ngoài, Điền Chí Thành cũng chăm sóc cô tỉ mỉ cẩn thận.
Bây giờ cả hai người đều ở bên ngoài, việc gì cũng để Điền Chí Thành làm, Mục Hiểu Hiểu cũng cảm thấy băn khoăn. "Đương nhiên, nếu là phân công hợp tác, vậy chúng ta cũng chia cả việc nhà, ví dụ em nấu cơm anh rửa bát, em quét rác thì anh phết đất, em dọn dẹp bàn ghế, anh quét tước vệ sinh."
Mục Hiểu Hiểu chia cả việc nhà, miễn cho việc gì Điền Chí Thành cũng làm tất, cô lại nằm trong phòng nhìn, giống như giám thị vậy.
Điền Chí Thành đương nhiên không phản đối, cùng lắm lúc đó anh cướp việc làm trước là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận