Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 179
Ăn cơm no xong, Điền Chí Thành đun nước rửa bát, lượng nước còn thừa lại cũng chỉ đủ để tắm qua.
Ở cái nơi không phải phía nam cũng chẳng phải phía bắc này, mùa đông lạnh ẩm vô cùng, việc tắm rửa mỗi ngày là bất khả thi, một là phí nước ấm, hai là quần áo lâu khô.
Chỉ có thể chờ đến ngày nào đó thời tiết ấm hơn, tắm kĩ một lần, nhân tiện mang quần áo chăn đệm ra giặt giũ và phơi khô.
Hai vợ chồng son Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu sống ở hẻm nhỏ được nửa tháng, đi học ở trường được mười ngày, còn ăn với Đỗ Trình Hiên một bữa cơm.
Đương nhiên là hai người mời anh ta về nhà ăn một bữa, Mục Hiểu Hiểu nấu cơm, Đỗ Trình Hiên vừa ăn vừa khen cô khéo tay.
Chờ đến khi Điền Chí Thành dần dần thích ứng với cuộc sống ở đây, mùa xuân cũng đã đi qua một nửa.
Chương trình học ở trường vẫn không nhanh không chậm như cũ, Điền Chí Thành không để tâm tới chuyện đó lắm, gần đây anh vẫn luôn cân nhắc xin nghỉ học để đi Kinh Thị một chuyến.
Đã một, hai tháng trôi qua kể từ lần gần nhất anh đưa hàng sang đó, cũng không biết tình hình bên kia thế nào.
Tan học, trên đường về nhà, Điền Chí Thành nói với Mục Hiểu Hiểu chuyện xin nghỉ để đi Kinh Thị.
"Vậy ngày mai anh đi hỏi người phụ đạo một tiếng, nếu xin nghỉ được thì anh đi, còn không thì chờ khi được nghỉ lại đi?" Mục Hiểu Hiểu nói.
"Vậy ngày mai anh hỏi trước đã." Điền Chí Thành nói.
Mặc dù không xin nghỉ được, Điền Chí Thành vẫn muốn đi Kinh Thị, điều quan trọng trước mắt với anh không phải chương trình học ở trường, mà là kiếm tiền!
Nếu không phải vì chính sách trước mắt còn chưa nới lỏng, anh muốn cùng Lê Thư trực tiếp thành lập một công ty, đến lúc đó không bị vướng tay vướng chân, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền gấp mấy lần hiện tại, hay thậm chí còn hơn.
Nhưng mà còn chưa đến hai năm nữa, chịu khó thêm một chút, là có thể đầu cơ trục lợi một cách quang miinh chính đại.
Đối với việc Điền Chí Thành muốn xin nghỉ học, người chỉ đạo cũng không từ chối ngay lập tức, mà là khéo léo dò hỏi xem có phải anh gặp khó khăn gì không. Điền Chí Thành đương nhiên sẽ không nói rằng anh xin nghỉ để đi làm ăn buôn bán, nhưng dù sao cũng phải tìm được một cái cớ để nghỉ học quang minh chính đại.
"Cảm ơn sự quan tâm mà trường học dành cho tôi, tôi không gặp chuyện gì khó khăn, chỉ là mẹ tôi ở quê muốn đi Kinh Thị thăm người thân. Bà ấy lớn tuổi rồi, tôi không yên tâm để bà ấy đi tàu hỏa một mình từ quê đến Kinh Thị. Tôi muốn xin nghỉ để đưa bà ấy đi, cả đi cả về sẽ mất vài ngày."
Điền Chí Thành thậm chí còn thở dài, mặt mày ủ ê nói: "Mẹ tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là tôi, ở quê cũng không có họ hàng thân thích để nhờ cậy..."
Thời đại này, hầu hết mọi nhà nếu không phải anh chị em đông đảo, thì chính là có ít anh chị em ruột, nhưng anh chị em họ hai bên nội ngoại lại rất nhiều.
Giống như nhà Điền Chí Thành, chỉ có một con trai duy nhất là anh, họ hàng thân thích cũng ít ỏi, ở trong mắt mọi người thời đó đều có vẻ vô cùng đáng thương. Rốt cuộc một cây làm chẳng nên non, nhiều người mới làm nên việc lớn.
Người chỉ đạo đặt mình vào vị trí của Điền Chí Thành liền cảm thấy đồng cảm sâu sắc, lập tức đánh giấy xin nghỉ cho anh: "Cũng may các cậu mới học năm nhất, chương trình học không quá nhiều, mấy ngày không đi học về sau vẫn có thể học bù để theo kịp."
"Cảm ơn rất nhiều ạ!" Điền Chí Thành cầm giấy xin nghỉ, nói lời cảm ơn một cách chân thành.
Xin nghỉ xong, Điền Chí Thành tính đến chuyện mua vé đi Kinh Thị, thời đại này thông tin liên lạc chưa phát triển, không phải nhà nào cũng có máy điện thoại, muốn liên lạc với một người ở cách xa trời nam đất bắc, chỉ có thể viết thư tay.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận