Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 117
Lúc này, Mục Hiểu Hiểu đang cau mày làm bài trên giấy nháp, cho dù thời tiết có hơi lạnh nhưng chóp mũi của cô vẫn rịn ra một lớp mồ hôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng chuông hết giờ vang lên, Mục Hiểu Hiểu cũng dừng tay, thở phào nhẹ nhõm.
Giống như buổi sáng, để bài thi lên bàn, sau đó lần lượt đi ra ngoài.
Mục Hiểu Hiểu đi sau đám người, vừa đi ra ngoài đã bị Điền Chí Thành nắm lấy tay.
"Nhiệt độ bên ngoài đã giảm, để anh ủ tay cho em, nhìn tay em lạnh như băng rồi này." Điền Chí Thành cầm hai tay của Mục Hiểu Hiểu nhét vào túi áo của mình, dẫn Mục Hiểu Hiểu đi ra ngoài.
Buổi chiều thi toán quả thật giống như Đỗ Thụy đoán không sai, có hơi khó, nhưng nhìn Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành thấy họ không lo lắng chút nào.
Cũng không biết anh lấy tự tin ở đâu để đánh cược với Điền Kiền Thiết, rõ ràng lúc cô ở nhà học bài, anh còn không thèm liếc nhìn một cái.
Mục Hiểu Hiểu giữ chặt tay Điền Chí Thành, dừng lại ngửa đầu nhìn anh: “Anh nói thật đi, anh có viết đáp án vào bài thi không.”
"Yên tâm, câu nào biết là anh viết rồi, chắc chắn không quá ba câu, ảnh hưởng không nói." Điền Chí Thành cúi đầu, cười trả lời.
"Anh đừng cợt nhả, buổi tối em ôn tập cho anh, anh nghe cẩn thận cho em." Mục Hiểu Hiểu hung dữ nói, không thèm nhìn anh.
Hai người ra khỏi cổng trường, thấy chiếc xe đạp dựng ở dưới tàng cây ngô đồng. Buổi chiều Điền Chí Thành không cho Triệu Trình đến đây, tuy người ta có ý tốt muốn đi thi cùng, nhưng Điền Chí Thành cũng biết xấu hổ khi làm chậm trễ thời gian của người ta.
Hai ngày sau, quá trình vẫn gần như vậy, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu thi cùng một trường thị, cũng không có tình huống bất ngờ gì.
"Kéo quần áo cẩn thận lại, trên đường đi lạnh." Điền Chí Thành nói.
Mục Hiểu Hiểu kéo cổ áo lên, che lại nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mặt hạnh linh động, giống như con thỏ mới ra khỏi hang vậy.
Điền Chí Thành cười cười, đạp xe đạp trở về.
Đấn khi về đến nhà, sắc trời đã tối sâm, cho dù mới hơn năm giờ, nhưng trong nhà đã thắp đèn dầu hỏa.
Quả phu Điền ngồi ở cửa nhặt rau, Lý Hoa Hương nắm quải trượng ngồi bên cạnh.
"Mẹ, bà ngoại."
"Mẹ, bà ngoại."
Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành ăn ý lên tiếng, quả phụ Điền cười, gật đầu với họ: "Hôm nay trời lạnh, Hiểu Hiểu và Chí Thành vào nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa cơm chín mẹ sẽ gọi hai đứa."
Quả phụ Điền không hỏi việc thi cử thế nào, sợ hỏi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu.
Điên Chí Thành không nói chuyện anh cũng tham gia kỳ thi đại học với quả phụ Điền, anh sợ quả phụ Điền nói anh rảnh rỗi đi góp vui, dù sao lúc có kết quả, nên biết đều sẽ biết.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu trở về phòng, Mục Hiểu Hiểu lấy sách giáo khoa và tài liệu ôn tập môn ngày hôm sau thi ra, chất đống trước mặt Điền Chí Thành.
"Ngày mai thi những môn học thuộc cứng nhắc, buổi tối anh xem cẩn thận cho em, không được lười biếng." Mục Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn anh: "Anh cứ buông thả đi, ngộ nhỡ đến lúc đó không thi đậu, người khác còn không biết nên chê cười anh thế nào đâu! Nhỡ mẹ nghe thấy, chắc chắn sẽ rất đau lòng."
"Tuân lệnh, vợ, anh chắc chắn sẽ đọc cẩn thận." Thấy Mục Hiểu Hiểu quan tâm anh, Điền Chí Thành rất vui sướng, anh nhìn Mục Hiểu Hiểu chằm chằm, cười liên tục.
"Đừng lắm mồm nữa, đọc sách của anh đi." Mục Hiểu Hiểu có hơi ngượng ngừng, ném sách vào tay Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành thu hồi ánh mắt, mở sách ra, nghiêm túc đọc.
Trí nhớ của anh không tồi, đối với những kiến thức đã học qua, chỉ cần ôn tập một lần là lại nhớ lâu hơn.
Cơm tối, quả phụ Điền nấu ba món, thịt xào đỡ, bắp cải xào, canh tôm khô với bí đao, còn đặc biệt làm riêng trứng hầm cho Mục Hiểu Hiểu và Lý Hoa Hương .
Bạn cần đăng nhập để bình luận