Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 132

Chương 132Chương 132
"Thế thì cháu xin phép sang quấy rầy vậy." Điền Chí Thành khách sáo nói vài câu, đầu dây bên kia nói địa chỉ cho anh, bảo anh cũng đừng quá khách sáo, rồi hai bên cùng cúp điện thoại.
Điền Chí Thành hẹn với đối phương sáng mai đến thăm, bây giờ anh phải lên đánh thức Mục Hiểu Hiểu dậy, Điền Chí Thành đi qua phòng ăn mua hai phần bữa sáng.
Mục Hiểu Hiểu vẫn còn đang ngủ say, Điền Chí Thành nghĩ hôm sau đến thăm nhà người ta, sản vật trên núi Triệu Trình đưa cho chắc chắn không dùng được, nhưng mà phiếu giảm giá trong tay anh không áp dụng được trên cả nước, chỉ có thể sử dụng được ở tỉnh Giang.
Nếu đến cửa hàng hữu nghị để mua quà thì chính là đem tiền tiết kiệm tiêu hết mà cũng chưa chắc mua được món đồ ưng ý, Điền Chí Thành suy nghĩ một chút rồi mở Taobao ra.
Anh mua hai chai rượu trắng, hai hộp bánh ngọt, rồi nhét chỗ đồ đó vào gầm giường.
Điền Chí Thành đi rửa mặt rồi sau đó gọi Mục Hiểu Hiểu dậy, Mục Hiểu Hiểu đang ngủ say, trong người uể oải lười không muốn dậy, Điền Chí Thành lấy nước nóng, vắt chiếc khăn lông rồi đặt lên mặt Mục Hiểu Hiểu.
Cảm giác ươn ướt ẩm áp làm cho Mục Hiểu Hiểu lập tức tỉnh táo, cô cầm lấy khăn lông, ngồi dậy trên giường: "Anh làm cái gì thế?"
Giọng của Mục Hiểu Hiểu thật êm tai, Điền Chí Thành cưng chiều cười một tiếng: "Em mau dậy rửa mặt đi, ăn sáng xong chúng ta qua nhà ông họ thăm một chút."
Điền Chí Thành cầm khăn lông bỏ lại vào chậu, lấy quần áo cho Mục Hiểu Hiểu đặt ở trên giường.
"Hôm nay tới thăm luôn sao? Vậy để em đổi cái áo khoác khác đã, chúng ta đi đến nhà người ta cũng phải lịch sự giữ thể diện một chút." Mục Hiểu Hiểu mặc một cái áo len trắng vào, liếc nhìn áo khoác trên người Điền Chí Thành, lắc đầu nói: "Anh cũng thay bộ khác đi, bộ này lần trước ra ngoài anh cũng mặc rồi."
Hai người thay một bộ quần áo khác rồi ăn sáng đơn giản.
Điền Chí Thành lấy hai túi lớn sản vật núi rừng Triệu Trình đưa dưới gầm giường ra, thêm cả hai chai rượu trắng và hai hộp bánh ngọt lúc trước cùng để vào một túi.
"Này, anh mua rượu với bánh ngọt lúc nào vậy?”
"Anh định cùng em đi chọn, nhưng thấy em ngủ say như thế, nên anh tự đi một mua một mình."
Mục Hiểu Hiểu đến gần nhìn một chút, chạm vào hộp bánh được sơn mài nói: “Cái hộp này trông đẹp mắt như vậy, chắc chắn không rẻ đâu."
"Không tốn nhiều tiên đâu, nói không chừng ngày mai anh đã kiếm lại được rồi." Điền Chí Thành cười nói.
Hai chai rượu trắng hết hai ngàn đồng, hai hộp bánh ngọt hết hơn sáu trăm đồng, cộng lại cũng hết có khoảng hơn hai nghìn đồng.
Nếu mà mang hai nghìn sáu đồng này đến cửa hàng hữu nghị mua, chỉ sợ ngay cả hộp bánh ngọt còn chưa chắc đã mua được.
Điền Chí Thành xách quà cùng Mục Hiểu Hiểu ra khỏi nhà khách, gọi một chiếc xe ba gác rồi báo địa chỉ.
Ông họ của Điền Chí Thành tên là Điền Hữu Kỳ, ông ấy chuyển đến Kinh Thị lúc chưa đầy ba mươi tuổi, sau đó làm việc ở đây và kết hôn với một cô vợ người địa phương, sinh được hai đứa con trai và một đứa con gái.
Điền Hữu Kỳ lúc còn trẻ là giáo viên của đại học Kinh Thị, sau này trở thành giáo sư, cho nên cả gia đình đến ở trong khuôn viên ký túc của đại học Kinh Thị. Xe ba gác dừng lại trước cổng khuôn viên ký túc, khi Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu xuống xe, Điền Lộ Bình đã sớm đứng đợi bọn họ ở cổng.
"Cậu là Chí Thành đúng không?”
"Chú là chú Lộ Bình sao?" Điền Chí Thành nhớ tới giọng nói lúc đó, chính là người lúc trước nói chuyện qua điện thoại với mình, đồng thời cũng là con trai út của Điền Hữu Kỳ, Điền Lộ Bình.
"Đây là vợ cháu Mục Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đây là chú Lộ Bình." Điền Chí Thành giới thiệu vài câu, Mục Hiểu Hiểu gọi theo một tiếng 'Chú Lộ Bình, Điền Lộ Bình gật đầu với Mục Hiểu Hiểu một cái, khen Điền Chí Thành tìm được một cô vợ ngoan.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận