Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 172
"Mau nếm thử đồ ăn quê nhà đi, xa nhà lâu như vậy, chắc là nhớ lắm rồi nhỉ."
Đồ Trình Hiên di chuyển món ăn Mục Hiểu Hiểu thích ăn đến trước mặt cô, anh là người đã nhìn cô lớn lên, cha kế đã có cả trai lẫn gái nên không thân thiết với cô nhiều, mẹ ruột vì muốn hòa nhập với gia đình mới, một lòng chỉ muốn lấy lòng con trai và con gái riêng, nên ngược lại không thèm để ý tới người con gái ruột này.
Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã rất nhát gan, bị bắt nạt cũng không nói ra, hoặc là cô biết là dù có kể ra, thì mẹ cũng sẽ chẳng thèm bênh vực cô lần nào.
Đỗ Trình Hiên giúp đỡ Mục Hiểu Hiểu vài lần, Mục Hiểu Hiểu liền biến thành cái đuôi nhỏ luôn đi sau mông anh ta.
Nhưng chỉ là chớp mắt qua đi, Mục Hiểu Hiểu đã lấy chồng rồi.
Đỗ Trình Hiên nhìn Điền Chí Thành, tự rót cho bản thân ly trà: "Chí Thành, anh không biết uống rượu, nên đành lấy trà thay rượu xin lỗi cậu, vừa rồi là anh không phân rõ đen trắng nên hiểu lầm cậu, nhưng anh hy vọng cậu sẽ đối xử tốt với Hiểu Hiểu, con bé có chuyện gì cũng không muốn chia sẻ với người khác, đừng để nó phải chịu bất kỳ ấm ức nào."
Điền Chí Thành uống cạn ly trà, quay đầu đôi mắt tỉnh táo ngắm nhìn Mục Hiểu Hiểu, chậm rãi cười: "Vâng ạ, kể từ lúc em cưới cô ấy về, thì đã sẵn sàng bầu bạn với cô ấy cả đời rồi."
Anh đương nhiên có lẽ đã khiến Mục Hiểu Hiểu buồn lòng, nhưng anh sẽ dâng tặng cô một quãng đời còn lại ngập tràn sự dịu dàng, cùng cô sống đến đầu bạc răng long, nắm tay nhau trọn đời.
Mục Hiểu Hiểu có lẽ cũng hiểu được suy nghĩ trong đôi mắt Điền Chí Thành, lập tức mỉm cười.
Ba người xử lý cũng gần hết đồ ăn, thì Đỗ Trình Hiên bắt đầu nói về chuyện thuê nhà.
"Nhà trống bên chỗ bà ngoại anh còn nhiều lắm, ngày mai anh xin nghỉ, rồi dẫn mấy đứa đi xem thử, vừa ý căn nào thì ở căn đó. Hai đứa vừa tới đây nên tiết kiệm một chút, tiền thuê nhà thì thôi, ngược lại phòng trống cũng không thể để không mãi được."
Đỗ Trình Hiên nghĩ rằng Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu mới từ quê lên, trong tay chắc không có nhiều tiền, hai vợ chồng nếu ở ngoài thuê nhà thì tốn tiền lắm.
Đến lúc đó anh ta phụ chút tiên cho bà ngoại, xem như tiền thuê nhà là được rồi.
"Cái này thì không được, anh Trình Hiên, tiên thuê tụi em trả được mà." Mục Hiểu Hiểu lắc đầu không đồng ý: "Chúng em không thể trắng trợn lợi dụng như thế được, nếu như anh muốn giúp đỡ bọn em, thì giảm cho em chút tiền thuê là được rồi, còn tiền thuê nhà, chúng em vẫn sẽ tự trả."
"Đúng, bọn em muốn thuê một năm, chắc sẽ là một số tiền không nhỏ, đó giờ chỉ gặp người mong tiền vào, chứ chưa thấy ai đẩy tiền ra cả." Điền Chí Thành đùa giỡn nói.
"Được rồi." Đỗ Trình Hiên đành bất đắc dĩ gật đầu: "Ngày mai mười giờ anh dẫn các em đi xem nhà."
Bữa ăn cũng đã xong, ba người từ quán ăn đi ra, sắc trời đã đen kìn kịt, ngay cả ánh trăng cũng không có.
Đỗ Trình Hiên và hai người đi tới đường lớn thì chia tay, mỗi người mỗi ngả.
Buổi tối nằm trong ổ chăn, Điền Chí Thành nhắc lại chuyện trên bàn cơm hôm nay, ra vẻ tủi thân nói: 'Ài, hôm nay anh bị người ta mắng cho một trận, bây giờ trong lòng thật đau buồn mà."
"Anh lượn đi, đừng có giả vờ đáng thương." Mục Hiểu Hiểu đã quá rõ kịch bản của Điền Chí Thành rồi, bèn đẩy Điền Chí Thành một cái, xoay người chừa lại cho anh cái bóng lưng.
"Haizz, con người anh Trình Hiên của em đúng là trượng nghĩa, đối xử với em giống hệt anh Trình Tử đối xử với anh vậy." Điền Chí Thành một bên cảm thán, một bên nghiền ngẫm, giống như hai người đó thật sự có điểm chung vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận