Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 133

Chương 133Chương 133
"Đi đường có thấy gì khác so với ở quê nhà không? Vừa mới tới Kinh Thị đã thấy quen chưa?" Điền Lộ Bình khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặt mũi ôn hòa và hay nói.
"Ở đây phồn hoa nhộn nhịp hơn nhiều so với ở nhà, cũng lạnh hơn nữa, ngày hôm qua vừa mới tới, cháu với Hiểu Hiểu lạnh đến nỗi không muốn bước ra ngoài." Điền Chí Thành cười nói.
"Ha ha, Kinh Thị lúc có gió thì trời lạnh lắm, ít đi ra ngoài cũng được." Điền Lộ Bình cười một tiếng, sau đó dừng lại trước một hoa viên hai tâng nhỏ,'Chúng ta tới rồi, ba nhất định đang đợi hai đứa đến."
Điền Chí Thành nhìn quanh hoa viên, trông thật tinh xảo trang nhã, cho dù là ở thời hiện đại, đây cũng là một tòa nhà có kiến trúc vô cùng bắt mắt.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu theo sau Điền Lộ Bình đi vào, tầng một là phòng khách, ở giữa có một chiếc ghế sô pha cùng một bàn trà nhỏ, sàn nhà sáng sủa kéo dài toàn bộ tầng một, trong góc phòng còn có một chiếc dương cầm.
Điền Hữu Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, chống gậy uống trà, tóc đã điểm hoa râm, cặp kính vàng trên sống mũi càng khiến ông thêm nho nhã tri thức. "Chào ông họ, đây là vợ cháu Mục Hiểu Hiểu." Điền Chí Thành cúi đầu chào Điền Hữu Kỳ, sau đó đặt đồ lên trên bàn.
" Ừ, nửa năm không gặp, cháu trông trưởng thành lên nhiều rồi đấy." Điền Hữu Kỳ gật đầu một cái, hiển nhiên là nhớ tới lần trước vê quê dời mộ gặp Điền Chí Thành: "Lần này cháu tới Kinh Thị là định làm chuyện gì sao? Có gặp khó khăn gì thì bảo chú hộ trợ cho."
Điền Hữu Kỳ và ông nội Điền Chí Thành cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì tình nghĩa với ông nội Điền Chí Thành nên ông ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ Điền Chí Thành.
"Ông trẻ, cháu và Hiểu Hiểu là nhân lúc trước khi khai giảng muốn ra ngoài khám phá xung quanh một chút, mùa xuân sang năm cháu với Hiểu Hiểu tới Thượng Hải học đại học rồi, nghĩ thấy vẫn chưa tới Kinh Thị lần nào nên vừa lúc cuối năm rảnh rỗi nên đi đến xem." Điền Chí Thành nói.
"Ồ2 Cháu thi đỗ đại học sao?" Điền Hữu Kỳ vô cùng kinh ngạc, lưng ông vốn đang khom hơi cong cong đột nhiên thẳng dậy: "Năm nay cháu cũng tham gia kỳ thi đại học sao, thi đỗ vào trường nào thế?"...
"Là đại học Giang ở Thượng Hải." Điền Chí Thành trả lời.
"Ồ, đây là một trường đại học tốt đấy." Điền Hữu Kỳ gât gât đầu, ánh mắt ông nhìn Điền Chí Thành càng ngày càng thay đổi, ông cứ tưởng Điền Chí Thành đến Kinh Thị chỉ tìm ông để nhờ ông giúp đỡ, hiện tại xem ra anh vẫn là một đứa trẻ biết tiến bộ.
Những việc khác không cần nói tới, chỉ cần biết rằng sau khi đậu đại học, anh sẽ có tiền nhà nước trợ cấp, sau khi tốt nghiệp đại học anh sẽ được nhà nước phân cho một công việc ổn định, việc nuôi gia đình không còn là vấn đề khó với anh nữa.
"Mọi người uống trà đi."
Con dâu cả Trân Tú của Điền Hữu Kỳ mang trà ra đặt lên bàn, bà nhìn thấy trên bàn đặt hai hộp gỗ chứa bánh ngọt, hai bình rượu trắng, cùng với mấy túi đặc sản vùng núi được đóng gói sạch sẽ đặt bên cạnh bàn trà, ấn tượng về Điền Chí Thành trong lòng Trần Tú tốt hơn rất nhiều.
Bà không cần biết Điền Chí Thành tới cửa tìm gia đình bà là để mượn tiền hay nhờ cậy xin giúp đỡ, anh còn biết lễ phép mà biếu tặng họ chút quà, so với những họ hàng thân thích tay không đến cửa, chỉ biết há mồm muốn nhờ cậy, chiếm lợi ích từ nhà bà thì anh còn tốt hơn gấp trăm lần.
Trên gương mặt Trần Tú nở nụ cười tươi thân thiện, bà ngồi bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, nhìn ngắm rồi khen ngợi cô: "Chí Thành tìm được một người vợ rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, còn là sinh viên, nhưng tính tình có chút an tính." "Ít nói an tính mới tốt, nếu Chí Thành tìm một người vợ hoạt bát lại nói nhiều, vợ của Quốc An sẽ rất nhức đầu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận