Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 231
Điền Chí Thành mua chút đậu hủ, anh chuẩn bị cho món lẩu để cùng ăn tối với Mục Hiểu Hiểu, ăn cùng với thịt dê mà hai ngày trước Vương Tĩnh mang đến tặng cho hai vợ chồng anh.
Điền Chí Thành đặt nồi lẩu lên bàn, cùng với thịt và rau dưa mà anh đã tẩy rửa sạch, anh lại đặt một cái bếp than ở phía dưới bàn, sau đó anh mở cửa sổ phòng ra.
Khi Mục Hiểu Hiểu trở về nhà thì cảm nhận được sự ấm áp trong phòng, ở phương nam chỉ có chuyện này là không tốt, vì vừa đến mùa đông, trong nhà và ngoài nhà đều có nhiệt độ giống nhau, mỗi nhà đều phải chuẩn bị một lò than để sưởi ấm.
Vì có lò than nên phải mở cửa sổ, nếu không người bên trong nhà sẽ dễ trúng độc cacbon monoxit từ than.
Hai người ngồi quanh cái bàn ăn, vừa ấm áp dễ chịu vừa cùng nhau ăn lẩu.
"Mẹ nói ngày mai chúng ta qua nhà ăn cơm tối, buổi tối ngày mai anh có tiết học không?" Mục Hiểu Hiểu vừa ăn vừa hỏi anh.
"Vậy thì chúng ta đi thôi, vừa lúc đưa tặng mẹ món quà." Điền Chí Thành vừa tập chung ăn vừa đáp lời cô, từ khi mùa đông bắt đầu, anh đã muốn tìm chủ nhà của căn hộ bên cạnh, dự định sẽ mua căn hộ này.
Không ngờ chủ nhà người ta không ở quốc nội mà đang ra nước ngoài, anh phải chờ một hai tháng, người ta mới trở và.
Hiện tại tài sản trong tay Điền Chí Thành tích cóp không ít, vốn dĩ anh muốn trao trả lại số tiền khi mua căn nhà này cho Chu Chính, nhưng sau đó anh suy nghĩ lại, nếu anh làm như vậy sẽ khiến mối quan hệ giữa họ có chút xa lạ.
Không bằng anh dứt khoát mua luôn căn nhà bên cạnh họ, rồi đưa tặng cho Vương Tĩnh, sau này nếu ông bà rảnh rỗi thì có thể đến ở vài ngày, ở bên cạnh có thể khiến bà gặp được con gái hằng ngày.
Thủ tục giấy tờ mua bán nhà đã được Điền Chí Thành làm xong, sau đó anh mới nói chuyện này cho Mục Hiểu Hiểu biết: "Hai vợ chồng chúng ta không nên chiếm chút tiền của chú Chu, sau khi căn nhà bên cạnh được tu sửa xong, thì để mẹ đến đây ở, hai mẹ con nếu rảnh rỗi có thể cùng nhau đi dạo, nấu cơm nói chuyện phiếm với nhau."
Đương nhiên là Mục Hiểu Hiểu sẽ không có ý kiến với quyết định của anh, tuy rằng cô có thể yên tâm thoải mái mà dùng tiền của mẹ cô, nhưng tiền mua nhà hiện tại mà vợ chồng cô đang ở không phải tiền của mẹ, cô không muốn đôi anh em kia ở phía sau lưng cô nói ra nói vào về chuyện này.
Buổi tối sau khi hai người tắm xong, liền chui vào ổ chăn, vì lạnh mà Mục Hiểu Hiểu cuộn thành một khối, rồi dựa vào Điền Chí Thành đang nằm bên cạnh.
Điền Chí Thành ôm lấy cô, nhìn mái tóc dài đen nhánh của cô rồi hỏi: "Em còn lạnh không?”
"Lạnh, thời tiết ở đây so với ở thôn còn lạnh hơn." Giọng nói của Mục Hiểu Hiểu khá nhỏ, cô thở ra từng hơi lạnh.
Điền Chí Thành chậm rãi nở nụ cười tươi, anh đặt tay đến eo sườn của Mục Hiểu Hiểu, thấp giọng dụ dỗ cô: "Em có muốn ấm áp chút không?"
Lúc này Mục Hiểu Hiểu còn chưa phát hiện ra ý đồ đen tối của anh, cô đơn thuần hỏi: "Làm sao để ấm áp?"
"Làm như vậy... Sẽ ấm áp liền."
Lúc này Mục Hiểu Hiểu mới nhận ra một bàn tay cực nóng bên hông cô, khiến người cô mềm nhũn ra, đầu cô chui vào trong lòng ngực Điền Chí Thành, khuôn mặt cô đỏ bừng đầy xấu hổ. ...
Mấy ngày đầu tiên của dương lịch, nhà trường sẽ sắp xếp khá ít chương trình học, sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Điền Chí Thành đi đến cửa hàng mua chút đồ vật, rồi anh cùng Mục Hiểu Hiểu ngồi xe đến Chu gia. Lúc này Chu Chính còn chưa trở về, người mở cửa đón họ là Vương Tĩnh, trên người bà vẫn còn mang tạp đề.
"Hai đứa mau tiến vào nhà đi, trên đường có bị đông lạnh không?" Vương Tĩnh nhìn cái mũi đỏ bừng của Mục Hiểu Hiểu, bà nói: 'Sao con không mặc nhiều áo ấm một chút, hai đứa mau vào nhà cho ấm áp, đợi một lát khi chú Chu của mấy đứa trở về, liền có thể ăn cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận