Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 91

Chương 91Chương 91
Sau này cứ ba tháng lại ồn ào một trận, con gái cùng cháu ngoại liền không trở về nữa, Lý Hoa Hương muốn đi qua thăm, nhưng bà tay già chân yếu, có lòng muốn đi nhưng không có sức.
"Chí Thành theo người khác tới, chắc là giúp người khác làm việc." Vương Sơn giải thích: "Nếu không phải đang vội, chắc chắn sẽ trở về thăm mẹ, hơn nữa Chí Thành có nói, rãnh rỗi sẽ mời mẹ đi qua nhà ở vài ngày."
"Vậy là tốt rồi, biết làm việc là chuyện tốt, hai mẹ con hai đứa nó có tay có chân, chỉ cần biết làm việc là sẽ không đói." Lý Hoa Hương gật gật đầu, ngữ khí có chút nghẹn ngào, bà dường như nhớ đến mấy năm trước quả phụ Điền tới nhà muốn mượn chút lương thực, nhưng bị con dâu châm chọc mỉa mai chèn ép đuổi về.
Lúc ấy Điền Chí Thành chỉ là đứa trẻ mới 15-16 tuổi, nhưng lại lười nhác, thích dùng mánh lới chiếm tiện nghi người khác.
Nhưng anh lớn lên rất tuấn tú, Lý Hoa Hương rất yêu thương anh, bà luôn trộm để tích cóp kẹo đậu phộng cho anh ăn.
Đôi khi bị con dâu phát hiện, bà bị quở trách một trận, nói bà không quan tâm đến cháu nội, chỉ biết nhớ thương cháu ngoại.
Sao bà có thể không quan tâm cháu nội, chỉ là do quanh năm suốt tháng bà không được nhìn Điền Chí Thành vài lần, nên mới tặng anh một chút đồ vật, chỉ do hai cô con dâu thích so đo tính toán mới nói bà như vậy.
"Lão đại, hai ngày nay nếu con không vội, thì thay mẹ đi thôn Chu Điền thăm hai mẹ con bọn họ, đã hơn nữa năm cả hai không đến thăm mẹ, lòng mẹ rất nhớ thương, không biết em gái con sống như thế nào rồi." Lý Hoa Hương hạ thấp giống nói chuyện với con trai cả, bà sợ hai cô con dâu nghe được.
Vương Sơn làm người thành thật, mẹ già phân phó, ông liền đáp ứng gật đầu.
Vương Sơn xoay người vén rèm vào nhà, nhìn thấy bà vợ của mình ôm đứa cháu trai ngồi dưới cửa sổ dán tai nghe lén.
"Bà ở đó nghe lén cái gì." Vương Sơn có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Nghe mẹ ông dặn dò nhiệm vụ cho ông đấy!" Chu Thúy đứng lên, ôm đứa cháu trai vào ngực, nhìn chằm chằm Vương Sơn, âm dương quái khí nói: 'Mẹ ông một đống tuổi rồi mà còn nhọc lòng như vậy, bản thân mẹ ông còn dựa vào tôi hầu hạ đấy, vậy mà còn rãnh rỗi nhớ thương em gái ông, còn tôi cực cực khổ khổ chăm sóc bà ấy như vậy, mẹ ông không biết ơn thì thôi đi vậy mà đi tặng thứ tốt cho người khác."
"Bà nói bậy cái gì, mẹ thì có thứ gì tốt." Vương Sơn cau mày, nói: "Trong nhà nghèo đến nổi không xu dính túi, mẹ chỉ muốn trợ cấp em gái một chút tiên, bà thì cả ngày nghĩ này đoán nọ."
"Đây không phải do ông không có bản lĩnh sao, trong nhà đã nghèo mà mẹ ông còn nhớ thương đứa con gái kia, nếu tôi không trông coi, mẹ ông chắc gom hết tiền mang đi trợ cấp rồi." Chu Thúy cười lạnh nói.
Bà ta gả tới đây từ sớm, lúc ấy quả phụ Điền còn chưa gả chồng, đến khi quả phụ Điền kết hôn, chính mắt bà ta nhìn thấy Lý Hoa Hương trộm đưa cho quả phụ Điền một cái vòng tay bạc.
Lúc bà ta được rước về đây trên tay không có gì, một cây châm cũng không có, mà đứa con gái gả chồng như bát nước đổ đi kia lại được hời hơn, bà mẹ chồng có thứ tốt lại không cho con trai, ngược lại tặng cho cô con gái.
Bởi vì việc này mà khiến cho Chu Thúy ghi nhớ cả nửa đời người, từ trước đến nay bà ta nhìn quả phụ Điền đều không vừa mắt.
"Tôi lười nói chuyện với bà." Vương Sơn biết Chu Thúy lại muốn nháo ầm T, nên ông dứa khoát đóng cửa miêng không muốn nói gì nữa. Điền Chí Thành cùng Triệu Trình nói chuyện hàn huyên trên đường về, anh cũng biết một ít việc ở nhà họ Vương, bất quá nhà ai không có mấy họ hàng khiến họ bực mình, chỉ cần qua lại với nhau là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận