Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 158
"Lúc kiểm kê hàng vào ngày mai, chú sẽ thanh toán cho cháu một nửa đợt hàng lần này, qua hai ngày cũng sẽ như vậy, nhưng lần đơn hàng lần sau cháu mang tới chú sẽ thanh toán trước 10%, số tiền còn lại một tháng thanh toán một lần, sau khi chú ổn định thì nửa năm thanh toán một lần, sắp tới chú sẽ mở một cửa hàng ở bên ngoài, nên cháu chừa cho chú một chút tài chính nhé, cháu thấy thế nào?" Lê Thư vừa lái xe, vừa bàn chuyện công việc với anh.
"Cháu thấy được ạ."
Đương nhiên là Điền Chí Thành không có ý kiến gì, số tiền nhận được từ hai đơn hàng này dù Lê Thư chỉ thanh toán được một nửa, anh vẫn nhận được hai ngàn đồng, sang năm anh sẽ cùng Mục Hiểu Hiểu đến trường đại học để học tập.
Đến lúc đó anh sẽ đưa cho mẹ giữ 500 đồng, số tiền ở nông thôn có thể khiến mẹ và bà ngoại anh sinh hoạt chỉ tiêu dư dả, kế tiếp anh chỉ cần đưa thêm vài đơn hàng, số tiền nhận được sẽ để mua nhà mới ở thành phố.
Dù sao bọn họ phải ở Thượng Hải tận bốn năm học đại học, hai vợ chồng không thể chia cách do phải trọ ở ký túc xá được, dù anh thuê nhà ở riêng cũng không tiện, ở ngắn hạn thì còn được, nhưng ở lâu dài thì anh thấy tốt nhất vẫn có một ngôi nhà của riêng bản thân.
Sang năm anh sẽ hỏi thăm giá nhà, giá nhà đất ở thời đại này không cao đến mức quá đáng như đời sau, nhưng với người thời nay giá nhà cũng không có thấp, bởi vì tiền thu vào của đa số người dân thời nay đều không cao.
Điền Chí Thành đã định ra một mục tiêu nhỏ, anh muốn tranh thủ trong sáu tháng cuối năm sau nhận được giấy tờ nhà ở mới.
Nhà họ Lê ở trong tứ hợp viện nằm sau trong ngõ nhỏ, cửa viện rất lớn, tường nhà được xây cao, mái ngói cũng lớn, nếu ai ở Kinh Thị có nhà như vậy, thì đa phần đều là tài sản của tổ tiên để lại.
Còn một số ít là tài sản của kẻ có tiền mua được, mà Lê Thư chắc chắn là loại người trước.
Xe hơi cờ đỏ ngừng ở ngõ nhỏ, Lê Thư bước xuống xe, giúp đỡ Điền Chí Thành xách một túi lớn, cả hai cùng bước vào tứ hợp viện.
Tứ hợp viện này có cấu trúc ba sảnh, bước qua cửa thùy hoa*, hai bên trái phải đều có phòng, cửa sổ phòng chính còn sáng đèn, bên trong lóe lên một bóng người nhỏ nhắn.
(*một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa của TQ, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu. )
"Con bé này, con còn chưa ngủ à." Lê Thư nhìn vào phòng chính, ông cười mắng một tiếng, rồi dẫn Điền Chí Thành đến mở cửa phòng phía tây.
Lê Thư bật đèn trong phòng lên, lúc này Điền Chí Thành mới phát hiện phòng này là phòng sách, bên trong có đặt một cái giường đơn giản dị.
"Cháu ngủ tạm ở đây một đêm nhé, đệm chăn ở đây đều được con gái chú thường xuyên giặt sạch, bên trong có một phòng vệ sinh nhỏ, cháu rửa mặt rồi đi ngủ sớm, chuyện khác để ngày mai chúng ta lại nói sau." Lê Thư an bài cho Điền Chí Thành xong, ông liền đi ra ngoài, còn thuận tiện giúp anh đóng cửa phòng lại.
Bóng đèn chập chờn lóe lóe, ánh sáng tỏa ra từ bóng đèn vốn mờ nhạt lại càng thêm ảm đạm, điện áp ngày nay còn chưa ổn định, nên đây là chuyện thường thấy.
Điền Chí Thành rửa mặt xong, anh cởi chiếc áo khoác lông vũ trên người xuống, trong phòng sách đã có máy sưởi, chỉ cần mặc trên người một bộ áo bông cũng khiến anh ấm áp.
Lúc ở trên xe lửa, Điền Chí Thành đã ngủ một ngày, nên hiện tại anh rất tỉnh táo không thấy buồn ngủ, nhưng dùng đèn điện rất phí điện, anh dứt khoát tắt đèn đi, rồi chui vào ổ chăn nằm. Anh còn cho rằng bản thân còn tỉnh táo sẽ không ngủ được, không ngờ rằng sau khi ở trong hoàn cảnh ấm áp dễ chịu khiến anh dễ dàng đi vào giấc ngủ, không bao lâu anh liên tiến vào mộng đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận