Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 203
Cô chợt nhớ tới ước mơ nhỏ bé thời thơ ấu, đó là được ngồi chơi trên xích đu cả một buổi chiều thì thích biết bao, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa thực hiện được điều đó.
Xích đu là của anh em nhà họ Chu, còn cô chỉ là một đứa con của chồng trước, nào có tư cách chơi cùng.
Điền Chí Thành cảm nhận được tâm trạng tụt dốc của Mục Hiểu Hiểu, không nhịn được vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Mục Hiểu Hiểu: "Chúng ta vào chứ?"
Mục Hiểu Hiểu nghiêng qua ngắm nhìn gương mặt anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp nơi lòng bàn tay, trong phút chốc tâm trạng bất ổn cũng dần bình yên lại.
Mặc kệ phía trước như thế nào, thì bây giờ cô đã có gia đình của riêng mình, có người nhà bầu bạn kề bên, đã không còn là đứa con chồng cũ phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác nữa.
Khóe miệng cô mỉm cười, nắm lấy tay Điền Chí Thành: "Được."
Hai người vừa định tiến đến gõ cửa, thì Vương Tĩnh từ tinh mơ đã sớm đứng ở cửa sổ ngóng chờ con gái, vừa nhìn thấy bóng dáng của cô và Điền Chí Thành, đã ngay lập tức từ trong nhà đi ra, mở cửa cho bọn họ.
Vương Tĩnh nghiêng người mời hai vợ chồng vào nhà: "Nhanh vào đi, đã ăn sáng hay chưa? Trong nhà có chuẩn bị bánh bao chiên và vằn thắn, có cả bánh bao cháo quẩy nữa đấy."
"Mẹ."
Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành cùng chào hỏi, rồi theo Vương Tĩnh đi vào.
Cửa sổ trong nhà đều mở ra hết, đón lấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, từ đó nhìn thấy được rõ ràng tình cảnh bên trong.
Anh em Chu Lỗi và Chu Lộ đang ngồi trên sofa nhàm chán trò truyện, còn Chu Chính thì đeo tạp dê đang rót cháo ra ở trong bếp, thậm chí mắt kính còn bị khói bốc lên làm nhòe cả đi, quả là một khung cảnh tràn ngập sức sống.
Người ngoài có lẽ sẽ rất khó tưởng tượng được rằng, một phó xưởng bên ngoài hào nhoáng là thế, ấy vậy mà về tới nhà lại là người như vậy.
Chu Chính bưng tô cháo bước ra, vừa nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt dưới lớp mắt kính kia liền lập tức lộ ra sự vui vẻ, ông ta đặt bát đũa xuống nói: "Hiểu Hiểu về rồi đó à”"
"Chú Chu ạ." Mục Hiểu Hiểu gật đầu chào ông, Điền Chí Thành cũng bỏ quà tặng mang theo lên trên bàn trà, rồi cùng Mục Hiểu chào ông: "Con chào chú Chu, con là chồng của Hiểu Hiểu, tên là Điền Chí Thành ạ.
Đôi mắt tinh tường của Chu Chính đánh giá Điền Chí Thành mấy giây, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên nét ôn hòa, ông ta gật đầu giới thiệu: "Đã vê nhà thì đừng câu nệ, kia là con trai và con gái của tôi, cũng là anh trai và chị gái của Hiểu Hiểu, mấy đứa trẻ tuổi các con nói chuyện với nhau đi, để chú với thím mang đồ ăn sáng ra."
Chu Chính và Vương Tĩnh đi vào trong bếp, Vương Tĩnh vừa bày bánh bao chiên ra đĩa, vừa hỏi Chu Chính: "Tôi nói không sai chứ, người chồng mà Hiểu Hiểu lựa chọn không tệ chút nào."
Vương Tĩnh là thật tâm quý mến Điền Chí Thành, trông cái tính tình đã thay đổi của con gái là biết, ban đầu vốn vô cùng đạm mạc lạnh nhạt, nhưng hiện tại đã biết làm nũng với bà rồi.
Nếu không phải có người chấp nhận chiều chuộng cô, sao lại nuôi thành nét tính cách như thế được chứ?
Chu Chính gật đầu tán thành: "Nhìn qua trông cũng được, mặt mũi sáng sủa, khá xứng đôi với Hiểu Hiểu nhà chúng ta."
"Xùy, ông chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thôi à." Vương Tĩnh quở trách Chu Chính: "Cái tên nhóc nhà họ Trần may mà mặt mũi cũng không tệ, nếu không thì có phải ông sẽ không chấp nhận nó làm người yêu của Lộ Lộ luôn không?”
"Lộ Lộ theo ý tôi cả, đó là do con bé chưa nhìn thấy Tiểu Trần của nhà họ Trần thôi, chứ nếu mà gặp rồi thì nói không chừng sẽ không từ chối như vậy đâu, tôi là bố nó, còn đi lừa nó hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận