Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 78
Đỗ Phương không ở ký túc xá, cho nên lúc này toàn bộ ký túc xá đều rất hài hòa.
Có người ăn nhanh rồi nhả ra xương, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Tay nghề quả phụ Điền thật tốt, so với ăn thịt thì còn ngon hơn."
"Hiểu Hiểu, tay nghề của mẹ chồng tương lại cậu thật tốt, sau này cậu cũng bớt việc rồi."
Mục Hiểu Hiểu cũng không biết nấu cơm, nhưng mà luôn ăn đồ quả phụ Điền làm, Mục Hiểu Hiểu có hơi ngượng ngùng, có phải là cô cũng nên học nấu cơm hay không?
Lúc Mục Hiểu Hiểu xuất thần, đã có người cầm lấy
( Shakespeare thi tập ) : "Điền Chí Thành thật là có tâm, sách nước ngoài cũng có thể tìm đến cho cậu, cái này sao còn có hai dây cột tóc."
“Tôi xem xem."
Mọi người đi lên, chỉ thấy giữa các trang sách kẹp hai dây cột tóc hoa vụn màu sáng, vô cùng tươi mát. "Thật đẹp." Cô gái mặt tròn sờ dây cột tóc, quay đầu bắt lấy tay Mục Hiểu Hiểu, làm nũng nói: "Hiểu Hiểu, cậu có thể hỏi Điền Chí Thành giúp mình một
chút, dây cột tóc này mua ở đâu không, tôi cũng muốn mua." "Được." Mục Hiểu Hiểu gật đầu đáp ứng, nhưng tâm tư lại bay tới nơi khác. ...
Điền Chí Thành về đến nhà, trên cánh tay và cẳng chân anh đã bị cào ra từng vệt đỏ, cũng không biết trong bụi cây kia trồng cái gì.
Điền Chí Thành căm giận nghĩ, chờ lúc nào rảnh chắc chắn phải chặt hết!
Quả phụ Điền làm cơm xong, bưng đến nhà chính, nhìn thấy các vệt đỏ trên cánh tay và đùi của Điền Chí Thành, không cần đoán cũng biết là đi đến đâu, trong lòng quả phụ Điền cảm thấy buồn cười, vẻ mặt không thay đổi gì, cũng không nói lời an ủi nào.
"Đừng đứng đó nữa, mau ăn cơm đi." Quả phụ Điền lấy cái ghế ra, ngồi xuống cầm lấy bát ăn cơm nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.
Điền Chí Thành nhìn nụ cười đầy ẩn ý ở khóe miệng quả phụ Điền, cảm giác bản thân mình bị chính mẹ ruột cười nhạo khiến anh tức giận!
Nhìn màu sắc tươi đẹp của món thịt kho tàu trước mặt, Điền Chí Thành quyết định hóa bi phẫn thành sức ăn, ăn hai liên tiếp hai bát cơm, một bát thịt kho †àu to anh ăn hết một phần ba, rau dưa cũng đều bị Điền Chí Thành quét sạch.
Kết quả cuối cùng Điền Chí Thành ăn đến no căng.
Điền Chí Thành nằm ở trên giường, lấy hai viên thuốc tiêu hóa từ nhà kho, lăn qua lăn lại ở trên giường mấy vòng, đến tận khuya mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, quả phụ Điền gọi Điền Chí Thành rời giường dọn đồ.
"Mau nhanh lên, chuyển đồ vật đến nhà thím Mai Hương."
Điền Chí Thành rửa mặt, đang khiêng cái rương đi ra ngoài, xuất hiện một người đàn ông 30 tuổi, mặt chữ điền đi tới trước mặt, là con trai lớn của Chu Bảo Quốc, Chu Kiến Nghiệp.
Làn da Chu Kiến Nghiệp ngăm đen, vẻ mặt thành thật: "Thím, mẹ bảo con tới hỗ trợ, có gì muốn chuyển, thím nói một tiếng."
"Mẹ con cũng quá khách khí rồi, còn gọi con tới đây, trong nhà có rất nhiều đồ đạc, hôm nay chỉ có thể vất vả cho con rồi." Quả phụ Điền khách khí, không có chối từ.
Dù sao nhà họ Điền cũng chỉ có Điền Chí Thành và quả phụ Điền, quả phụ Điền không thể bê đồ nặng, chỉ dựa vào một mình Điền Chí Thành thì không biết bao giờ mới chuyển xong.
Chu Kiến Nghiệp cùng Điền Chí Thành chuyển xong hết tất cả đồ đạc trong một buổi sáng.
Chu Mai Hương đã sớm thu dọn xong hai căn phòng cho hai mẹ con quả phụ Điền và Điền Chí Thành ở.
Nếu không phải mấy năm trước cha mẹ già của Chu Bảo Quốc qua đời, con gái của ông cũng gả đi nhà người ta, thì nhà họ Chu chắc sẽ không phải sống cảnh như góa phụ Điền và Điền Chí Thành bây giờ.
Chu Mai Hương sắp xếp cho quả phụ Điền ở phòng con gái bà trước khi lấy chồng, Điền Chí Thành thì ở phòng con trai út của Chu Mai Hương đang học việc ở thị trấn.
"Ở nhà chị thì cứ tự nhiên đừng khách sáo, em như em gái ruột của chị vậy, Chí Thành cũng như cháu chị mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận