Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 213

Chương 213Chương 213
Sau khi đi dạo để chọn sách, cả hai mua được hai quyển sách, rồi đi đến Cung Tiêu Xã.
Hai vợ chồng mua chút đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, Điền Chí Thành thấy có quầy hàng bán áo sơ mi vải tổng hợp, màu sắc và hoa văn đều đa dạng, phong cách rất thích hợp cho phụ nữ trung niên dùng.
"Chúng ta mua thêm hai chiếc áo sơ mi vải tổng hợp này làm quà nhé, lần sau khi anh đi Kinh Thị về, thuận tiện sẽ về quê một chuyến, tặng cho mẹ và bà ngoại anh." Điền Chí Thành vừa lấy tiền ra, vừa nói.
"Hay mua thêm hai đôi giày nữa đi, lại mua một chút đặc sản của Thượng Hải tặng mấy người nhà bác cả, cũng phải mang về một chút cho nhà thím Mai Hương." Mục Hiểu Hiểu lập tức phát bệnh cuồng mua sắm, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, giống như cô không cần tiền nữa vậy.
Bản thân Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ thiếu tiền, lúc còn ở nông thôn cô luôn được Vương Tĩnh và Chu Chính trợ cấp hằng tháng, Điền Chí Thành cũng hay cho cô tiền, ngoài trừ số tiền vốn cần thiết phải lưu lại, thì đa phần anh đều cho cô nắm giữ.
Thỉnh thoảng Vương Tĩnh cũng thích đưa Mục Hiểu Hiểu chút tiền, Điền Chí Thành thầm suy đoán, tài chính trong túi anh, chưa chắc phong phú bằng túi tiền riêng của Mục Hiểu Hiểu.
Ban đầu, hai người mang tay trống không bước vào Cung Tiêu Xã, lúc rời khỏi thì trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ, vì chưa đến thời điểm Vương Tĩnh tan làm, nên bọn họ đành về nhà mình trước, đặt từng túi đồ ở nhà, sau đó mới mang theo mấy túi quà tặng đi đón Vương Tĩnh.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu sẽ qua nhà Chu gia ăn cơm, sao có thể để tay không qua nhà người khác ăn cơm được.
Đấn giờ tan làm, Vương Tĩnh và Chu Chính cùng đi ra khỏi xưởng quần áo, cả hai nhìn thấy Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu, biểu tình của Chu Chính cho thấy ông rất vui vẻ.
"Chúng ta mua chút đồ ăn trước, mấy đứa muốn ăn gì thì cứ chọn." Vương Tĩnh cười nói.
"Rảnh rỗi thì về nhà ăn cơm, không thể để cả ngày chỉ ăn cơm căn tin được, mẹ mấy đứa con khéo tay lắm, nếu các con thường tới chơi, chú còn được ăn ké mấy đứa vài bữa cơm." Chu Chính cười nói.
Bốn người đến một khu chợ bán đồ ăn gần Chu gia, hai người Vương Tĩnh và mục Hiểu Hiểu vừa lựa chọn đồ ăn vừa nói chuyện với nhau, còn việc xách đồ đi theo, đương nhiên là đôi cha vợ con rể Điền Chí Thành và Chu Chính lo. Sau khi mua xong đồ ăn, bốn người vừa cười vừa nói cùng nhau tản bộ về nhà, từ xa nhìn bầu không khí vui vẻ hòa hợp như vậy, ai cũng đoán đây là một gia đình hạnh phúc.
Khi Chu Lỗi chạy xe đạp từ xưởng về nhà thì thấy được một màn này, bàn tay anh ta ghì chặt tay lái xe đạp, khiến khớp xương ở bàn tay nổi rõ hẳn lên.
"Tiểu Lỗi đã trở về rồi à." Vương Tĩnh nhìn thấy Chu Lỗi liền chào hỏi anh ta, vẻ mặt Chu Lỗi âm trầm, anh ta đậu xe ở sân nhà, một câu cũng không đáp lại.
Mục Hiểu Hiểu chút tức giận thay mẹ cô, cô cảm thấy mẹ cô luôn đối xử không tệ với hai anh em Chu Lỗi và Chu Lộ, nhưng bọn họ lại đối xử với mẹ cô như vậy, còn không bằng một người xa lạ.
Bản thân Vương Tĩnh lại không để bụng chút việc nhỏ này, bà biết tình cách của Chu Lỗi, nên cố ý chào hỏi anh ta, vốn dĩ Chu Lỗi không thích bà và Hiểu Hiểu, lúc nãy chắc đã nhìn thấy mấy mẹ con bà cùng Chu Chính đi chung nói chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng anh ta không tức giận mới là lạ.
Chu Chính thì lại khác, ông quan sát sắc mặt Vương Tĩnh trước tiên, khi thấy bà không tức giận, ông lại tức giận.
"Tính tình thằng nhóc này càng ngày càng lớn, một chút lễ nghĩa cũng không biết." "Được rồi, có lẽ công việc của Tiểu Lỗi không thuận lợi lắm, tâm tình mới không tốt như vậy, ông đừng chỉ biết trách mắng thằng bé, ông càng nói thì nó càng không nghe lời ông.' Vương Tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận