Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 106

Chương 106Chương 106
Vương Mậu có vẻ dối trá hơn, ông ta không thành thật như Vương Sơn: "Không phải mẹ vẫn đang ở nhà cháu ngoại trai sao, ngày mai em rảnh sẽ đi thăm một chuyến."
Cả ngày hôm đó Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành đều không ra của, ngày hôm sau dù trên người cả hai vẫn còn chút đau nhức, nhưng so với ngày hôm trước tốt hơn nhiều.
Quả phụ Điền nấu nồi cháo khoang lang đỏ để ăn sáng, cháo không cho đường, vẫn ngọt ngào, quả phụ Điền còn tri kỷ luộc cho Mục Hiểu Hiểu hai cái trứng gà.
"Hiểu Hiểu đọc sách khiến đầu óc lao lực, con ăn nhiều một chút, thằng nhóc thúi này không được thèm mà trộm của con bé." Quả phụ Điền đặt trứng vào cái chén trước mặt Mục Hiểu Hiểu, bà còn cảnh cáo Điền Chí Thành ngồi bên cạnh.
Điền Chí Thành đã sớm nói với quả phụ Điền là Mục Hiểu Hiểu muốn tham gia kỳ thi đại học, quả phụ Điền không có ý kiến gì, trong thế giới quan của bà, phụ nữ đã gả cho nhà người khác thì đã trở thành người của nhà người đó.
Mục Hiểu Hiểu dù có thi đại học, thì vẫn là con dâu của bà, bà chỉ lo lắng là sau khi Mục Hiểu Hiểu đậu đại học, Điền gia có năng lực cho cô học hết đại học không.
Hiện tại còn cách thời gian thi đại học tâm một tháng, quả phụ Điền thấy Mục Hiểu Hiểu ở nhà cũng không quên đọc sách, ngày thứ ba sau khi kết hôn cô đã vội vàng đến khu nhà thanh niên trí thức để ôn tập, bà còn cảm thấy đau lòng cho Mục Hiểu Hiểu đã nỗ lực chăm chỉ ôn tập.
"Mẹ, hiện tại mẹ có con dâu, nên không đau lòng con trai nữa rồi." Điền Chí Thành đặt trứng gà đã lột xong vào chén của Mục Hiểu Hiểu, tủi thân nói.
"Thui thui, thằng nhóc thúi như con có cái gì mà đau lòng." Quả phụ Điền ghét bỏ nói.
Mục Hiểu Hiểu uống cháo, nhấp môi cười cười, trong lòng lại ấm áp.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Hiểu Hiểu trở về phòng để thay giày, Điền Chí Thành theo vào để đưa cho cô một túi sữa bò và bánh quy nhỏ cho cô.
"Em mang theo đi học nhé, trên đường đói bụng thì lấy ra ăn."
Thái độ dụng công chăm chỉ của Mục Hiểu Hiểu, khiến Điền Chí Thành nhớ đến thời đi học cấp ba của bản thân anh ở đời trước, việc học nặng, anh còn phải làm công kiếm tiền, mỗi ngày đều học đến khuya mới ngủ.
Mỗi ngày đều lao lực nên rất nhanh đói, nhưng lúc đó anh nghèo, một đồng tiền đều hận không thể bẻ làm hai mà dùng.
Buổi tối ngày hôm trước anh chỉ có thể mua một chút màn thầu, không chỉ để dành nửa đêm đói bụng lấy ra ăn, thậm chí còn lưu lại để làm bữa sáng ngày hôm sau, nếu còn dư thì để dành cho lúc đói để lấp đầy bụng.
Mùa hè thì màn thầu ăn rất tốt, nhưng tới mùa đông thì lại vừa lạnh vừa cứng, bạn học cùng lớp uống sữa bò ăn bánh quy, mùi hương kia làm anh nhớ mãi trong nhiêu năm.
Đối với việc Điền Chí Thành thích cho cô đồ ăn vặt này nọ, Mục Hiểu Hiểu dần đã có thói quen, cô đổi xong giày, rồi cầm bánh quy chuẩn bị ra cửa.
Điền Chí Thành gọi cô lại, giúp cô chỉnh sửa tóc mái trên trán: "Giữa trưa anh đi đón em, em muốn ăn gì không."
"Tay nghề của mẹ rất tốt, mẹ làm cái gì em sẽ ăn cái đó, em không kén ăn đâu." Mục Hiểu Hiểu nói: 'Mà khu nhà thanh niên trí thức cách nhà có vài bước, bản thân em có thể tự về được."
"Vậy không được, ở nông thôn ruồi bọ nhiều lắm, anh sợ em bị theo dõi." Điền Chí Thành nửa thật nửa giỡn nói.
Mục Hiểu Hiểu biết Điền Chí Thành đang nói đến Điền Kiến Thiết, nhưng đối phương gần đây không xuất hiện trước mặt cô, không biết có phải đang phấn đấu ôn tập ở nhà không.
Tiên Mục Hiểu Hiểu ra cửa, Điền Chí Thành phát giác bản thân không có chuyện gì làm, quả phụ Điền thấy anh nhàm chán, bà tống cổ anh ra sân sau dọn dẹp chuồng heo mới xây.
Năm nay trong nhà có người mới, sinh hoạt nhà họ cũng không còn khó khăn như lúc trước nữa, quả phụ Điền muốn sang năm xin đại đội bắt một con heo con về nuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận