Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 174
Nếu em không muốn ở chung với bọn họ cũng không sao, em nhớ kĩ bây giờ em là người nhà họ Điền, về sau coi bọn họ như họ hàng thân thích mà lui tới, không cần ngày nào cũng gặp mặt."
Mục Hiểu Hiểu lắng lặng nghe, lại thấy Điền Chí Thành nói: "Nếu là trời nam đất bắc thì thôi, nhưng cách không xa, cũng nên tới thăm hỏi một chút."
"Gần đây không được, để một thời gian nữa đi". Mục Hiểu Hiểu dựa đầu vào cổ anh, nhỏ giọng nói: "Hiện giờ đâu có thời gian, sắp thuê nhà, lập tức cũng phải khai giảng."
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu vẫn có chút kháng cự, chưa chuẩn bị tốt để về cái nhà kia, cô cần thêm chút thời gian, ít nhất không phải là hiện giờ.
"Được rồi, khi nào em muốn đi chúng ta lại đi."
Điền Chí Thành cũng không muốn ép cô, ý anh cũng chỉ là cưới con gái nhà người ta, tốt xấu cũng nên tới cửa thông báo một tiếng, nhưng nếu Hiểu Hiểu kháng cự như vậy, vân là nên để về sau lại tính.
Dù sao tạm thời đối phương cũng không biết cô về Thượng Hải, hơn nữa nhìn thái độ của Đỗ Trình Hiên với Mục Hiểu Hiểu, anh ta hẳn là sẽ không nói cho bên kia biết. Đèn ngủ phụt tắt, ngày hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt của Mục Hiểu Hiểu quả nhiên đã sưng lên.
"Sao lại như vậy chứ..." Mục Hiểu Hiểu soi gương, khóc không ra nước mắt, cô gái trong gương hai mắt sưng đỏ, vô cùng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn.
Đi ra ngoài với đôi mắt thế này, nhất định sẽ bị Đỗ Trình Hiên trêu ghẹo. Anh ta biết rõ Mục Hiểu Hiểu khi còn nhỏ chính là một cô bé mít ướt.
"Đắp một chút đi, lát nữa mua một ít trà hoa cúc về, đắp lên sẽ tiêu sưng." Điền Chí Thành dùng một khối khăn lông nhúng nước lạnh dán lên mắt cô.
_
Cảm giác lạnh lẽo kích thích làm Mục Hiểu Hiểu giật mình, vội vàng rụt cổ lại, Điền Chí Thành giữ gáy cô, không cho lui về phía sau.
"Đắp ba phút, anh canh thời gian cho em, một lúc là được."
Mục Hiểu Hiểu chỉ có thể chịu đựng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô cảm giác mặt mình đều sắp đông cứng, giống như không phải mặt của cô nữa.
"Được rồi." Điền Chí Thành đặt khăn lông lên bàn, chà xát hai tay, áp lên mặt Mục Hiểu Hiểu.
Bàn tay ấm nóng xua tan cảm giác lạnh lẽo, chờ Điền Chí Thành buông tay ra, Muc Hiểu Hiểu lại đi soi gương, phát hiện mắt đã tiêu sưng một ít, nếu không nhìn kĩ sẽ không dễ dàng nhận ra.
Ăn xong cơm sáng, Đỗ Trình Hiên mới đến.
Chào hỏi xong xuôi, Đỗ Trình Hiên muốn dắt bọn họ đi xem nhà: "Căn nhà của bà ngoại anh ở cách đây không xa, chúng ta đi bộ qua đó, cũng làm ấm người một chút."
Đỗ Trình Hiên có vẻ không phát hiện ra hai mắt sưng đỏ của Mục Hiểu Hiểu, ba người từ nhà khách đi ra, dọc theo con ngõ nhỏ rẽ phải rồi lại rẽ trái, mới đến được căn nhà mà bà ngoại Đỗ Trình Hiên muốn cho thuê.
Căn nhà nằm trong một con hẻm nhỏ cách Đại học Giang không xa, ngõ hẻm quanh co khúc khuỷu, người đi lại không ít, còn có người túm năm tụm ba ở cửa, bên người mang theo ống cổ vũ.
Ba người dừng lại trước một căn nhà hai tâng bị khóa, tường trắng ngói xám, ván cửa màu xám đen, giống như đã trải qua rất nhiều gió táp mưa sa.
"Nhà có hơi cũ, ngày thường không có ai ở, nếu hai người định dọn đến, vẫn nên thuê người quét tước một chút." Đỗ Trình Hiên cầm chìa khóa mở cửa, tầng một gồm phòng khách cùng một căn phòng nhỏ, bên trong có bộ bàn ghế kiểu cổ, phủ rất nhiều tro bụi.
"Lên tâng hai phải đi qua cầu thang phía sau, phòng trên đó nhỏ hơn tầng một, không có phòng khách, nhưng có cửa sổ, không khí cũng thoáng đãng hơn tầng một."
Đỗ Trình Hiên dẫn bọn họ lên tầng hai, cầu thang ở bên trái căn nhà, đối diện cầu thang của một nhà khác, hai bên cách nhau không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận