Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 51

Chương 51Chương 51
Cho dù cô đã đồng ý kết hôn với Điền Chí Thành nhưng cô vẫn không biết dùng thái độ gì để cư xử với anh, nên dứt khoát cụp mắt, coi như không nhìn thấy đối phương, chỉ là hai gò má đã vô ý đỏ ửng lên.
"Hiểu Hiểu, đó là đối tượng của cô nhỉ." Nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc chọc Mục Hiểu Hiểu: "Hình như anh ta tìm cô đấy."
"Không nhìn rõ, không biết có phải anh ấy hay không." Mục Hiểu Hiểu ậm ờ nói, dù sao mưa to như vậy, đối phương còn có thể chạy qua đây sao.
Đang nói, mặt đất ở trước mặt xuất hiện một đôi giày vải màu đen với đế giày làm bằng vải, ống quần được xắn lên đến đầu gối lộ ra cẳng chân gầy mà có lực.
"Chào mọi người, tôi là Điền Chí Thành, đối tượng của Hiểu Hiểu."
Nhóm nữ thanh niên trí thức đều biết Mục Hiểu Hiểu sắp sửa gả cho Điền Chí Thành, cho nên cũng không đề phòng anh như trước kia nữa.
"Hai người nói chuyện đi, chúng tôi không làm người chán ghét đâu."
Nhóm nữ thanh niên trí thức đều vô cùng thông minh và am hiểu ý người, cười cười, không định làm bóng đèn, nhường không gian trước nhà cho hai người Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu.
Đợi xung quanh không có ai Mục Hiểu Hiểu mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Điền Chí Thành một cái, nửa người trên của anh đều ướt đẫm, mái tóc đen còn đang nhỏ nước, hiển nhiên là chạy dọc theo mái hiên qua đây.
"Mưa lớn như vậy sao anh không về, qua đây làm gì?"
"Muốn thấy cô, buổi chiều làm việc có mệt không?” Điền Chí Thành nói xong, lại đứng sát bên cạnh Mục Hiểu Hiểu một chút, hai người chỉ cách có một cánh tay, xa xa nhìn lại vô cùng thân mật.
Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, hô hấp căng thẳng đi mấy phần. Cô có hơi không tiếp nhận được khoảng cách gần như vậy, hai cái tay nhỏ bé trắng ngần đang khuấy động qua lại.
"Lần trước tôi đưa đồ ăn vặt cô đã ăn chưa? Con gái các cô chắc là đều thích ăn ngọt, nếu cô ăn hết rồi, lần sau tôi lại mang cho cô nữa." Điền Chí Thành tự hỏi tự nói, không hề hay biết bản thân mình đã giãm phải mìn.
"Anh đã gặp bao nhiêu cô gái rồi, làm sao biết con gái đều thích ăn ngọt." Mục Hiểu Hiểu lườm anh, đôi mắt vừa thẹn vừa giận. Nhưng Điền Chí Thành lại khẽ cười, bởi vì Mục Hiểu Hiểu ở trước mặt đột nhiên sống động, thực ra lấy tuổi của cô đặt trong đời sau, cũng chỉ là tuổi của học sinh cấp ba.
So với tuổi ban đầu của anh, cũng xem như là cô vợ nhỏ mà trên mạng nói.
Hơn nữa chắc chắn là kiểu vị dâu tây, vừa chua vừa ngọt.
"Tôi đoán, cô gái khác tôi không biết nhưng tôi cảm thấy cô chắc chắn thích ăn ngọt." Điền Chí Thành thấy ánh mắt khó hiểu của Mục Hiểu Hiểu thì cười nói: "Bởi vì lần đầu tiên tôi gặp cô, là cô đang nói chuyện với nữ thanh niên trí thức khác. Không biết nói gì đó mà cô cười rất vui vẻ, nụ cười đó là nụ cười ngọt nhất mà tôi từng thấy."
"Anh...' Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi lại không biết nói gì, gương mặt đỏ bừng.
Bên ngoài mưa như thác nước nhưng bên tai lại yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Hai người yên lặng đứng ở đó, cứ vậy nhìn khung cảnh mông lung bởi cơn mưa to.
Một lúc sau, sức mưa mới dần dần nhỏ đi, núi xanh xa xa dường như bị mây mù bao phủ.
Thôn Chu Điền sau cơn mưa giống như thế giới nông thôn trong bức tranh phong cảnh vậy. "Thật đẹp."
"Đúng vậy, thật sự đẹp."
Mục Hiểu Hiểu nghiêng mặt nhìn thấy Điền Chí Thành đang nhìn cô chằm chằm. Gương mặt cô lại đỏ lên, dùng ánh mắt mà bản thân cho rằng là dữ dằn lườm Điền Chí Thành một cái, xoay người muốn chạy đi.
"Đợi đã." Điền Chí Thành nắm lấy cổ tay của Mục Hiểu Hiểu: "Bây giờ mặt đất vẫn còn rất trơn, đợi thêm chút nữa cô hãng đi, tôi đi về trước."
Điền Chí Thành đi có hơi nhanh nhưng sau khi xém chút nữa bị trượt chân, mới thả chậm bước chân lại, chỉ là tấm lưng kia bắt đầu trở nên có hơi cứng nhắc .
Bạn cần đăng nhập để bình luận